Đại thiên hồn giới

Chương 30 : tranh thủ

Sau khi nguyên lưu nghỉ tay, cô thở phào nhẹ nhõm một cái, bản đồ cấu trúc của bắc thành hoàn toàn đã vẽ xong. Nhìn trông cấu trúc phức tạp, thậm chí còn vô cùng tỉ mỉ đến từng chi tiết, cứ như cô chính là người đã thiết kế cả cái bắc thành này vậy. Đằng hải cầm mảnh vải lên, bởi màu không quá khó nhìn nên hắn cũng hiểu được đôi chút kế hoạch tiếp theo phải đi, đã nắm được hoàn toàn mọi con đường, ngóc ngách. Hắn cuộn miếng vải vào một cái trụ bằng gỗ dài vừa đủ mảnh giấy, cất vào trong áo liền quay ra nói với nguyên lưu : -cô có thể đi được rồi. Nguyên lưu ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy người vốn đã không sợ cô, lại còn thả đi như thả mấy con thú hoang vậy. Không chấp nhận cách sỉ nhục đó, nguyên lưu bực tức nói : -ngươi đây muốn coi thường ta ? coi ta là động vật hoang dã muốn thả lúc nào thì thả ? Đằng hải hắn cũng không nói nhiều, cùng tiểu kì đi vòng về phía bên phải tòa thành, để lại trên đất dòng chữ : "nếu muốn người cha yêu quý ở đại thành mong chờ đến tức chết thì hãy cứ ở lại." Lúc ấy, nguyên lưu mới sờ lại sau lưng, rõ là cô không làm lộ ấn người thừa kế đại thành, tại sao đằng hải hắn vẫn có thể phát hiện được ? Đằng hải này lại càng khiến cô tò mò, nhưng vì lo cho cha, cô cũng không thể nào ở lại được, đành phải quay đầu mà bỏ đi. Đằng hải vẫn cùng tiểu kì đang đi tìm nguồn nước ngầm dẫn vào trong bắc thành, một lúc liền tìm ra. Trước đó hắn đặt một miếng thịt lớn ở ngay tại đấy, đến tiểu kì cũng không rõ hắn là làm gì. Họ lần lượt vào trong đường ống nước lớn dẫn thẳng vào đường cống ngầm, chảy một hồi là vào được trong thành. Lại vẫn ở dưới cống ngầm, hắn chưa gì đã cảm nhận được khí tức những tên từng canh bắt hắn. Từ cái lần gặp đầu tiên, đằng hải đã đánh dấu khí tức từng tên, dường như cũng không có gì khó. Hắn lúc này trong đầu liền nghĩ : "khí tức của bọn chúng quả khác nguyên lưu, hoàn toàn không có cái ấn kí khí tức, lại khó để phân biệt từng tên" Hắn cùng tiểu kì chui khỏi cống, mới mở nắp cống thì lại ngay một con hẻm nhỏ, khuất đi tầm nhìn của những người ở ngoài. Đằng hải hắn cảm nhận được có một tên cũng là thuộc đám bắt cóc, khí tức vô cùng giống nhau cảm giác có người từ dưới cống ngầm chui lên, cũng lên theo. Đằng hải nhanh trí cầm lấy con dao thái thịt trên tay tiểu kì, khi tên kia vừa nắm vào thanh sắt để leo lên, lập tức ăn ngay hai mảnh nắp cống đè lên vai mà ngã nhào xuống đất. Nhân cơ hội đằng hải liền nhảy xuống, một cước thật mạnh vào mặt hắn đến gãy cả xương mũi, ngất xỉu ngay lập tức. Đằng hải kéo hắn vào một chỗ tối, trói hắn bằng dây leo có trong nhẫn không gian, lại cầm một cái gậy đánh thẳng vào "tiểu kê kê" của hắn. Nhẫn tâm quá, một kích khiến tên kia đau đớn quằn quại, tỉnh vội mà lăn lộn dưới đất, chân co rúm lại như tên chết rét. Hắn tỉnh dậy đã thấy đằng hải, ngạc nhiên nói : -ngươi...ngươi là thằng nhóc mà cao lão gia muốn bắt, ta...ta phải gọi người... Nhìn xung quanh, hắn mới biết bản thân bị trói chặt lại, đến lăn còn không thoát nói gì đến chạy thoát. Đằng hải trên tay cầm cây gậy, vỗ liên tục lên tay, càng khiến tên kia sợ hãi, hắn nói : -ngươi...ngươi đừng hòng biết cao lão ở đâu ! Đằng hải gương mặt có chút hứng thú, nắm đầu của hắn lên, nói : -đừng bao giờ khinh thường trẻ nhỏ, bởi chúng có thể làm ngươi "thất vọng" đấy... Hắn giơ tay lên ám hiệu, tiểu kì đứng phía sau hiểu ý, đưa cho hắn một cái lông vũ, khuôn mặt đúng là có khác một đứa trẻ bình thường thật, lúc này nó hoàn toàn thay đổi như một con quỷ đội lốt trẻ em. -há há há há, hú há ha ha ha ! ngươi...ngươi dừng lại há há há... Đằng hải từ phía sau cù chân hắn bằng lông vũ lại hoàn toàn không có tác dụng, tinh thần của hắn quả cứng như sắt thép a. Hắn thấy đằng hải cuối cùng cũng nảy sinh chán nản, liền đắc ý nói : -ngươi đã thấy sự lợi hại của ta chưa, không gì có thể... Chưa nói hết câu, dường như giữa hai chân hắn như tê dại, đau đớn hơn cả đi đẻ. Những quả trứng vỡ ra từng mảnh, đến cả "tiểu kê kê" của hắn cũng co ro bẹp dúm như mảnh rẻ rách. Tên đó căm giận, khuôn mặt chịu đựng, cắn môi đến chảy cả máu quyết không lộ bí mật, nói : -ngươi...ngươi đừng tưởng dùng thủ đoạn là ta sẽ... Lại một lần nữa hắn chưa nói xong, liền ăn trọn một gậy tiếp theo vào bộ hạ, lại liên tiếp 5 6 gậy nữa, cho dù thần tiên cũng không qua khỏi được kiếp này. -ta nói ta nói... Đằng hải thấy hắn rốt cuộc cũng không chịu nổi, hỏi : -cao lão gia của các ngươi rốt cuộc ở đâu, mau nói ! Tên kia đau đớn quằn quại, bắt buộc vẫn phải nói ra : -là...là ở trung tâm thành, là ngôi nhà khá lớn khoảng năm tầng đổ lại đều là nhà của lão ta. Vừa mới nói xong, hắn ăn trọn một gậy vào mồm, đầu đứt lìa khỏi cổ bay đập cái vào tường, máu bắn tung tóe. Đằng hải quay lưng đi, ném cây gậy xuống đường nước cống trôi đi, nói : -cảm ơn, và bí mật này chỉ chúng ta biết, chỉ có người chết mới không thể lộ ra ngoài. Hắn bỏ đi, tiểu kì cũng theo sau. Lúc ấy, dù là lần đầu trực tiếp giết người, bản thân hắn không có lấy một chút sợ hãi hay là ớn lạnh gì cả, bên trong hắn lại háo hức, cảm giác như tâm hoàn toàn đã thành dã thú, coi mạng người như cỏ rác. Dựa vào đường mặt đất thì con đường nhanh nhất là chui qua những con hẻm nhỏ. Bọn họ luồn qua những người đi đường, cuối cùng lại vẫn bị phát hiện trong chốc lát. Tại phòng của cao lão, một lão bà gầy guộc sau lưng là một con thố tinh hồn linh, tay đặt lên đầu trông như đang suy đoán một cái gì đó, bỗng bà nói : -ông nó à, bọn trẻ gần tới rồi, là phía nam đối diện nhà chúng ta, có nên cho chúng chút "bất ngờ" không ? Cao lão lúc ấy đứng cửa sổ, đã phát hiện ra cả hai, ông bước tới cánh cửa định đi ra ngoài, trước đó còn nói : -bà nó cứ để tôi, đảm bảo bọn chúng sẽ trở thành một túi linh tệ thôi. Bà lão kia vẻ mặt yên tâm, ngồi nhấp từng miếng trà mà nhìn về phía cửa sổ nơi cao lão đứng trước đó. Vừa nhìn sang, xuất hiện trước mặt đã là một cái bóng đen trước cửa sổ, bà lão không phản ứng kịp, cơ thể cứ im lịm nhìn tới. "choang !!!" Tiếng cửa sổ bằng kính bị phá nát, những mảnh kính bay tới đâm thẳng mặt bà lão, cùng với lực đạp không chút lưu tình của đằng hải, mặt bà bị xuyên thủng đến nỗi máu phun trào như nước. Lập tức bị đẩy ngã khỏi ghế, đầu của bà đập thẳng xuống đất, nát bẹp dí, máu bắn tung tóe bẩn cả quần áo lẫn sàn nhà. Xác của bà nằm ngay dưới cánh cửa, máu sắp chảy ra ngoài đến nơi, đằng hải liền nhanh tay lấy một tấm khăn trên bàn, thấm đi số máu sắp chảy ra ngoài. Tiểu kì lúc ấy cũng đáp vào, thông báo một tiếng với đằng hải : -ca ca, lão quay lại rồi. -ừ. Đằng hải đáp lại, ngay lập tức nhảy khỏi phòng, trốn lên trên mái nhà như đang định làm gì đó. Ngay lúc đó, cao lão cùng đám người xông vào, đạp cửa đập mạnh xuống đất. Máu từ dưới cửa bắn lên, cùng với đoàn người lấy sức lao vào, dẫm mạnh xuống cửa, máu càng bắn kinh hơn. Lúc ấy một đám nhìn xung quanh không hề thấy bà lão đâu, bỗng một tên phát hiện dưới cánh cửa có gì đó kì lạ. Hắn lúc ấy mở nhẹ cánh cửa ra, cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện trước mắt. lập tức hắn kéo lấy ống quần của cao lão đầu, miệng sợ hãi nói khó thành lời rõ ràng : -cao...o cao lão gia...lão...lão bà bên dưới cánh cửa... Cao lão lúc ấy chợt nhận ra, chạy về phía cánh cửa, lập tức mở ra nhìn kĩ. lão nước mất liền trào ra, mếu máo như một đứa trẻ, khóc nức nở mà căm hận, nói : -bọn...bọn quỷ đội lốt trẻ em...ta...ta phải giết các ngươi...da lọc làm chiếu cho bà, thịt sẽ làm gối hu hu... Vừa nói xong, bỗng có cái gì đó bay tới, đập nát cả căn nhà thành vụn, hoàn toàn chết sạch những tên trong nhà bao gồm cả cao lão. Đó là một con hồn thú hổ ngưu siêu cấp lam sắc, to khoảng tầm mươi năm hai chục mét, lao tới với tốc độ bàn thờ xuyên qua hơn chục ngôi nhà. Tông đến nát cả một dãy nhà. hóa ra từ trước đó, đằng hải đặt miếng thịt ra vì cảm nhận gần đó có một nguồn đe dọa đến cả tính mạng hắn, nhưng hắn nhanh trí đặt miếng thịt lớn xuống nên nó hoàn toàn không đuổi theo. Đến khi ở trên nóc nhà, hắn mới chợt nhớ ra con hồn thú đó, cảm nhận nó đang bị những vệ binh canh cổng của bắc thành đánh. Bởi vì hắn lần này không chỉ là miếng thịt thô bình thường, hắn đặt nguyên một miếng thịt rồi dải đầy máu tươi lên, vô cùng hấp dẫn con hồn thú này. Nó nhẹ nhàng tông đến nát cả tường thành và một dãy nhà, cớ sao lại không biến cao lão đầu thành thịt vụn ? Mà đằng hải hắn sau khi làm xong cũng sợ hãi vô cùng, nếu lúc đó không chạy nhanh thì cũng sẽ như cao lão đầu, bị biến thành đống thịt vụn a. Lúc ấy chỉ là vụt qua, cũng để lại một vết sẹo lớn trên ngực hắn, may thay là tiểu kì không sao. Đằng hải vội vã cắn vài cây thảo dược, cấp tốc chạy khỏi nơi đó, coi như đã trả thù xong. Bỗng có một tên cao to lực lưỡng, hơn hắn hẳn mười cái đầu, đứng chặn đầu khiến hắn va mạnh vào, đằng sau là một lão nương mặt gian xảo vô cùng, thêm với cái nốt ruồi duyên dưới môi dưới là đủ rồi. Ả từ đâu móc ra cái quạt, phất cái che đi khuôn mặt đầy sự cáo già đó, cười nhẹ nhưng nghe vô cùng khó chịu. -nhóc con...cao thủ không bằng tranh thủ, lần này ta thắng rồi ~ Đằng hải vết thương chưa hồi phục, tiểu kì lực chiến cũng chẳng là bao, chỉ tên lực lưỡng kia cũng đủ đánh nát cả hai ở trạng thái bình thường rồi. Đằng hải hắn rốt cuộc phải làm gì đây, rốt cuộc người đàn bà đó là ai ? Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào