Đại thiên hồn giới
Chương 23 : cao nhân !
Tay của đằng hải lúc này đẫm máu, từng giọt từng giọt chảy xuống. hắn rút tay ra, máu trào ra tung téo bắn đầy lên khuôn mặt của hắn.
Lúc này, hắn cười một nụ cười không mấy thân thiện, từ từ nhâm nhi chút máu còn chảy trên tay, nhìn về phía vân nhiên.
Ở bên phía thiên sát, tên kia một lần nữa bất ngờ trước kết quả, lại cảng trở nên phấn khích tột độ.
-kekekeke !
Hắn cười một tiếng, hài lòng với kết quả hiện tại, ngả lưng về sau dựa vào chiếc ghế văn phòng.
-vu bí, ngươi lại gặp chuyện gì vui nữa hả ?
Một tên thần bí ở phía sau, cũng là một đại nhân vật trong thiên sát, khuôn mặt gầy gò cùng mái tóc xõa xuống che đi một bên mắt.
-ngươi lại đây mà xem ! con quỷ ngươi triệu hồi ra, kết hợp với lũ đại diệt chủng quái kia đã tạo nên một kì tích rồi !
Hắn tò mò lại gần xem, trước mặt hắn lúc này là một cảnh tượng hãi hùng, một thằng nhóc với một nụ cười méo mó, uống lấy máu còn đang chảy trên tay trước sự hãi hùng của những trưởng lão long gia.
Hắn thở dốc, mặt cũng đỏ rực lên, cứ như hắn vừa chơi chất kích thích vậy, hiện tại tâm trạng hưng phấn còn hơn cả tên vu bí kia.
-khà khà khà, ta phải bắt hắn về nghiên cứu xem như thế nào ~
Con ngươi của hắn giãn to ra, nhìn chằm chằm lấy cơ thể của đằng hải, hai tay run run lên.
Vu bí thấy vậy, cũng không trông chờ gì vào cái sự biến thái của tên đó, nói :
-ngươi tốt nhất đừng làm thế, phải xem xem sự tiến hóa của nó diễn ra thế nào đã ~
-phải phải !
Cả hai tên đang hí hửng, bỗng có một tên xông vào, khuôn mặt hớt hải như bị đuổi đánh, tới nơi liền báo cáo :
-thưa ! hiện tại ma tình tông mới vừa báo cáo rằng có một nữ long nhân xuất hiện ! đã càn quét toàn bộ một nhóm tu sĩ của họ ạ !
Đang ngồi xem, cả hai tên vừa nghe thấy bỗng như thấy tà, mặt xanh như táo bón mà hỏi :
-những tên kia đâu ? sao ngươi không báo cáo với bọn chúng ?
Ánh mắt của hắn như muốn giết người, nhìn chằm chằm vào tên tay sai kia khiến hắn sợ đến run cầm cập, trong sợ hãi nói :
-dạ...các thiên sát chủ khác đã đi làm nhiệm vụ rồi ạ...giờ chỉ còn...
Bỗng tên đó nhìn vào màn hình, mới ngạc nhiên chỉ tới, miệng sợ sệt không nói thành lời.
Thấy kì lạ hai tên thiên sát chủ đấy cũng quay lại nhìn vào màn hình, trước mặt hắn là một nữ nhân tóc trắng, đầu có lục giác, một tay đã bị xé toạc, một tay còn nguyên đâm thẳng vào tim của đằng hải.
-cái gì !?
Cả hai tên đều hốt hoảng, ghim con mắt vào nữ nhân kia, vu bí tức giận nói :
-có phải là ả ta !
Tên tay sai biết hắn đang hỏi mình, sợ hãi nói :
-vâng...chính là ả...
Chưa nói xong, hắn đã bị tên vu bí đó văng tay quệt vào, bụp cái biến mất, đầu biến thành tương dính bầy nhầy trên tường, bao nhiêu là não be bét máu.
Vu bí hắn tức giận, gằn giọng mắng chửi :
-ả nữ nhân chết tiệt, bao tâm huyết của ta đã đi hết cả rồi !
Tên đứng cạnh thấy vậy mới lại gần, nói với hắn :
-ngươi đừng hành động lỗ mãng, nếu thiên sát chủ như chúng ta mà lộ mặt ra tay, ắt sẽ bị thiên hạ truy lùng, tốt nhất hãy cứ để đấy đi, dù gi ả cũng mất một cánh tay rồi, chắc chắn không thể trốn được đi đâu...
Vu bí lúc này mới bình tĩnh lại, miệng khen tên kia :
-ngươi nói đúng tà nhãn, ta không nên hành động quá lỗ mãng, không nên bởi thú vui mà chuốc họa vào thân, cứ để thuộc hạ theo dõi...
Chưa nói xong, máy quay đã bị ả phát hiện mà phá nát, khiến cho vu bí ngày càng thêm tức giận.
Ở phía bên long gia, tất cả đều ngạc nhiên tột độ, một nữ nhân tóc trắng xuất hiện bất thình lình từ khu rừng, lại có thể đấu tay đôi với cả đằng hải quái vật hóa.
Cô lại hi sinh đi một cánh tay là đã hoàn toàn giết chết được đằng hải, không những thế lại còn không có lấy một chút cảm xúc.
Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cô cho tới khi cô nhặt lại cánh tay đã mất của mình lên, cầm xác đằng hải mà nói :
-các ngươi nhìn cái gì, muốn thành bữa tối của ta sao ?
Ánh mắt của cô lúc này tràn đầy sát khí, đến nỗi vân nhiên không thở nổi, phải mượn linh khí đang truyền từ bạch hổ để ổn định nhịp thở.
Tất cả đều chỉ im lặng trở về, mặc cho cô mang xác của đằng hải đi, không chút ý kiến.
Vân nhiên ánh mắt nhìn xuống đất, trong sợ hãi nữ nhân quái dị kia, lại có chút đau đớn khi nhìn đứa em trai đã chết.
Lúc ấy mệt quá cô liền gục xuống đất mà ngất đi, khiến cho mọi người xung quanh đều lo lắng chạy lại.
~~~~~~~~
Nữ nhân tóc trắng phóng một mạch thật nhanh, đến nỗi tiếng gió như tiếng gào thét khi cô đi qua, cỏ cây đều như bị rẽ sang hai phía.
Đến được một cái hang nhỏ cách long gia khá xa, cô dừng chân lại, biết có kẻ theo sau nên liền đặt xác của đằng hải xuống.
Sát khí tỏa ra áp bức mọi sinh vật, lặng bước ra cửa hang, sức mạnh như tuôn trào trong cô, nói :
-được rồi, các ngươi ra hết đây đi.
Một đám người áo đen khoảng 6 tên bước ra, trên người có một kí hiệu chữ thiên màu đỏ, nhìn chắc chắn không có thiện ý.
Khác với lũ phản diện lắm mồm, chúng lập tức lao lên khi nữ nhân đó bước tới cửa hàng, từ sau lưng móc ra hàng loạt ám khí ném tới, cùng với hồn lực khiến quỹ đạo hỗn loạn khó ned.
Bọn chúng nghĩ cô đã lử mệt khi đấu với đằng hải nên khí thế càng tăng lên, xông vào không cần kế hoạch quá tỉ mỉ.
"xoẹt !"
Một tiếng động vang lên, đầu cả 6 tên rơi ra, lơ lửng trên không rồi rớt bịch xuống, máu phun tứ tung nhuộm đỏ cả mặt đất.
Nữ nhân tóc trắng thở một hơi, nắm lấy cánh tay bị xé toạc vẫn còn chút máu chảy ra, lập tức vào lại trong hang.
Bên trong hang dù khá nhỏ, nhưng bù lại có một cái bể linh thủy, có thể khiến người còn hấp hối hồi phục đến hoàn toàn, thậm chí khôi phục cả vết sẹo hay cải thiện nội tạng.
Một đâm vừa nãy của cô vẫn chưa đâm vào tim đằng hải, cùng lắm hắn chỉ hấp hối do phổi bị tổn thương, cú đâm lệch tim có đúng hai đốt ngón tay.
Cô trước tiên chữa lại cánh tay bị đứt, nằm xuống nước rồi gắn cánh tay vào.
Linh thủy trong phút chốc đã làm lành hoàn toàn vết thương, tay cô liền cử động như bình thường, buồn tay có vẻ như linh ý lực không còn đủ để duy trì thân xác này lâu hơn.
Tiếp theo, cô để cơ thể của đằng hải vào trong linh thủy, lập tức lấy ra trong người một chiếc nhẫn có hình thù kì lạ.
Cô đeo vào ngót giữa của đằng hải, lập tức chiếc nhẫn phát quang, bám chặt lấy ngón tay như đã hòa làm một với hắn.
Theo khái niệm từ thời thượng cổ truyền lại, đây là linh tà nhẫn, là một công cụ để phong ấn một hồn thú hoặc linh hồn vào trong nhẫn, kết nối với linh hồn của chủ thể.
Đây là một phương thức tà đạo bởi chiếc nhẫn sẽ bám hoàn toàn vào không cách nào tháo gỡ, và khi bị nó phong ấn cơ thể sẽ hoàn toàn bị ăn mòn và trở thành hồn thể, bị phong ấn vào linh hồn người kia.
Điểm yếu duy nhất của chiếc nhẫn là chỉ có thể phong ấn được một, hạn chế trong việc sử dụng hồn linh đã hấp thụ đó, đôi khi còn bị chính hồn linh phản phệ mà chết.
Nữ nhân đó đeo cho đằng hải, cũng tự nguyện vào bên trong chiếc nhẫn, lập tức cô được vào trong hồn diện của hắn.
Bên trong hồn diện của đằng hải, linh hồn của hắn hoàn toàn đã bị bao phủ bởi hàng loạt tà ác hồn linh, từ phía xa là một con rắn nhỏ đang cố hấp thụ lấy tà khí.
Cô lại cần con rắn, ngăn cho nó hấp thụ để không biến thành tà linh, bản thân liền dùng hết tu vi hiện có một chưởng xua tan hết tất cả, nhưng đồng thời khiến tu vi của đằng hải cũng trở về hạ cấp đỉnh phong.
Tiếc thay lúc ấy bỗng xuất hiện hồn xích ở đâu ra phong ấn cô lại, kéo vào trong giới chỉ hồn diện, tu vi đã dồn hết vào việc đánh tan lũ tà linh, hiện không có cách nào thoát ra, đành phải mặc cho đằng hải ngẫu nhiên tìm ra.
Những tà linh đó sau khi biến mất, để lại số lượng hồn lực hấp thu được quay về chỗ của đằng hải, một số lại đã hợp thành với cơ thể hắn.
Đằng hải như bị thúc đẩy đến cực hạn, ý chí như vực dậy bên trong, mở mắt ra đã thấy bản thân nằm trong hồ nước, thở dốc như mới gặp ác mộng.
Hắn lúc này thấy quần áo nhuốm đầy máu, tay cũng tanh nồng, rửa đi không tài nào hết.
Ở bên ngoài là bao nhiêu xác chết nằm trải dưới đất, tất cả đều lìa đầu, trông y phục lại giống của lũ triệu hổ đi.
Nhìn xong, hắn cũng có chút rợn người, nhưng nghĩ lại tưởng chừng hắn đã phải chết, có lẽ đã có một vị cao nhân giúp đỡ chăng ?
Đằng hải cũng không có thông tin gì nhiều, lặng lẽ lút đồ rồi trở lại vào trong hang.
Lúc này, ở trên mặt đất có một quyển sách, bề ngoài nhìn có vẻ như là một quyển hồn kĩ, tên là "hắc ảnh".
Tên lạ lùng, đằng hải cũng không biết là gì liền giở ra, đập vào mắt hắn những thứ công pháp vô cùng "thú vị" ào vào.
Nhìn trang đầu tiên, con mắt hắn như khóc ra máu, đây rõ là cảnh hắn đang tắm, là đang tắm đó, sao nữ nhân này lại có bức ảnh này !?
Hắn gập quyển sách lại, vô thức liền xé nó đi lập tức, trong đầu nghĩ :
"vị cao nhân này...sở thích lại vô cùng quái lạ a..."
Đằng hải lúc này bước tới chỗ hồ linh thủy kia, cảm nhận như chỗ nước ấy khác với nước bình thường, lại có linh khí dày đặc nổi lên, có lẽ hấp thụ số này có thể đột phá lên sơ cấp sơ kì chăng ?
Hắn liền ngâm mình, cảm nhận linh khí tràn vào ồ ạt, như bị kích thích đột ngột, hắn nổi hết cả da gà lên, rồi sau đó mới bình tĩnh hấp thụ.
Lúc tỉnh dậy, đằng hải tưởng bản thân đã đột phá lên sơ cấp nhưng không, hắn vẫn ở hạ cấp, chỉ có điều đã lên được thượng thừa, hắn tự hỏi không biết số linh khí còn lại đã đi đâu ?
Trên tay bỗng có một chiếc nhẫn, linh khi đều bị hút vào đó, kì lạ thay hắn không tài nào biết được bên trong có gi, trong đầu hắn lại nghĩ ngợi lung tung :
"có lẽ vị cao nhân đó đã phong ấn cái gì đó vào trong này, phải chia linh khí cho nó chăng ? thôi thì chấp nhận hi sinh chút tu vi vậy, dù gì chiếc nhẫn này có thể sẽ có ích trong tương lai"
Hắn không quan tâm nữa, điều hắn muốn lúc này không phải là trở về long gia, không phải báo thù thiên sát, điều hắn đã muốn từ bé đó chính là khám phá thế giới, tìm ra thứ gọi là sức mạnh !
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phía bên long gia, họ vẫn đang cố gắng xây dựng lại tất cả, hồi phục lại quân lực. chỉ có vân nhiên là vẫn đang bị ảnh hưởng từ những sự kiện vừa rồi, ngồi lì một chỗ không đi đâu.
Bành thiên cũng định vào an ủi, nhưng lại bị la vân chặn lại, hắn nói :
-con bé hiện tại đang cần yên tĩnh, vào an ủi chỉ khiến con bé tủi thân hơn thôi...
Bành thiên cũng không nói gì mà bỏ đi, la vân đi theo sau, trở về cùng người dân dựng lại long gia.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở phía của thiên sát, hiện tại tà nhãn đang đi hợp mặt với ma tình tông về vụ của nữ nhân tóc trắng kia.
Bọn họ ngồi quanh một cái bàn tròn bằng đá, hiện đang là người của ma tình tông nói :
-thưa, hiện tại tiến độ giao nhập hàng đang có chút tiến triển do nữ nhân tóc...
Chưa nói xong tà nhãn đã giơ tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống, liền nói :
-bọn ta đã rõ tình hình, bây giờ mau chóng chuyển hàng tới đi, ả đã bị thương nặng rồi nên ngươi không cần lo.
Cả đám ma tình tông nghe vậy, liền tưởng rằng tên đó đã đánh trọng thương được nữ nhân quái ác đó, vừa bất ngờ vừa có chút thán phục.
Còn về phía thiên sát, bọn hắn cũng đang có chút lo lắng, mấy tên lúc trước cử đi hiện vẫn chưa thấy về.
Cuộc họp kết thúc, đám người của ma tình tông đều trở về, ở lại vẫn là tên tà nhãn đó, hai tay chống xuống, ánh mắt thâm sâu khó lường, ngồi nói lẩm bẩm :
-ả nữ nhân này có chút thú vị, chờ khi nào giao dịch này xong, ta sẽ cho người mamg về, biến ngươi thành thứ mẫu vật để khai phá...
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
609 chương
55 chương
17 chương
221 chương
112 chương