Đại thiên hồn giới
Chương 21 : tháo chạy
Trở về nghỉ ngơi, vân nhiên dường như không tốn nhiều sức lực mấy, chỉ uống miếng nước là lại bình sức.
Đằng hải cũng ngày càng ngưỡng mộ cô, cũng học dần chiêu thức đó.
Sau hơn vài chục trận đấu, ai có thể ngờ được rằng đằng hải lại là người dẫn đầu bảng 6 tuổi.
Vân nhiên cũng không kém là bao, cô vừa dẫn đầu bảng 9 tuổi mà lại còn đánh thắng người dẫn đầu bảng 7,8 tuổi.
Vân nhiên vì không muốn đấu với đằng hải nên cũng dừng tại đây, bỗng đằng hải lại mở lời khiêu chiến.
Cả hai đứng nhìn nhau, vân nhiên hỏi :
-thật sự là em muốn đấu sao ?
-vâng !
Đằng hải đáp lại với một mặt phấn khích, thật sự là muốn đấu với vân nhiên.
Cô cũng không thể làm phụ lòng của đứa em trai, liền chấp nhận lời thách đấu.
Cả hai đều đứng trên sân, thủ thế chiến đấu, chờ hiệu lệnh bắt đầu.
Ai ngờ rằng, ngay cái giây phút ấy, một tiếng nổ vang lên, hất văng mọi thứ ở bên phía cổng vào.
-cái gì !?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, từ ngoài cổng, bao nhiêu là hồn thú xông vào, nhiều như kiến.
Mọi người đều tập trung phòng thủ, vừa đưa lũ trẻ ra ngoài vừa phản công.
Đứng trên khán đài, nghê hương cũng ngạc nhiên, ả cầm truyền âm thạch trên tay, liền đánh tiếng hỏi :
-này, sao các ngươi lại hành động mà chưa có chỉ định ?
Từ phía đầu bên kia, chính là hành bá đang nghe, hắn trả lời :
-tại con ả ngu ngốc nhà ngươi nên kế hoạch lại thay đổi lần nữa, bây giờ liền tấn công hai đứa nhóc kia mau !
Nghê hương nghe được, nhìn lấy đằng hải một cái, cắn môi mà lao lên.
La vân lúc ấy bỗng xuất hiện, đá vào bụng ả một cái khiến ả bay về phía sau.
Đập mạnh vào khán đài, cơ thể ả đau nhức bất ngờ, lại đau ở cái vết thương cũ, tổn thương vật lí vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Ả liền ôm bụng bỏ đi, la vân cũng mặc xác ả, quay lại chỗ đằng hải.
Nghê hương đi trở ra thì một đám người đã ở đó, là cả một đám nhìn trông già già mà lại mạnh đến kì lạ.
-tiểu bối này là...
Một tên tóc trắng râu trắng, nhìn chằm chằm vào nghê hương, gần đó một tên cơ thể như con nghiện, chầm chậm bước tới nói :
-con nhóc này là phe ta, đại huynh đừng tưởng địch.
Hắn bước nhẹ qua nghê hương, trong nháy mắt ả ngã xuống đất, trên đầu đã thủng một lỗ bằng ngón tay út.
Máu từ đó rỉ ra liên tục, cùng với ánh mắt vô tình của tên đó, hình ảnh càng trở nên kinh dị, hắn nói :
-thiên sát ta, không chứa phế vật.
Bỗng sau lưng hắn, không chỉ mỗi tên tóc trắng, bỗng xuất hiện thêm hai tên nữa, một tên to lớn đô con, một tên thì đúng kiểu mĩ nam. bọn chúng đi qua lũ hồn thú mà vào bên trong.
La vân ở chỗ đằng hải lúc này, đều đang vừa rút vừa công, cố gắng bảo vệ mọi người.
Bỗng hắn cảm nhận được khí tức của 4 tên thiên sát, liền trở nên cẩn trọng, tăng lớp thủy ngự đến tối đa.
Đúng như dự tính, bỗng một tên to xác từ xa lao đến, đấm một cái vào thủy ngự, xuýt đánh nát lớp phòng ngự ấy.
La vân cảm giác được nguy hiểm, liền ra lệnh cho vân nhiên và đằng hải chạy đi.
Đằng hải đương nhiên sẽ không chạy, nhưng hắn lại bị vân nhiên lôi đi không thể phản kháng.
La vân lúc ấy cũng dùng sức mạnh tối đa, bạch hổ cũng tới, cả hai lao lên đánh cả 4 tên.
Cuộc chiến ác liệt, tên to xác thì có sức mạnh cơ bắp quá mạnh, tên gầy gò lại vô cùng nhanh nhẹn, tên tóc trắng thì tung ra toàn những chiêu thức ảo diệu, còn tên mĩ nam nhân lại đứng im không chút cử động.
Dù cho chúng không dùng hồn linh thì bọn chúng vẫn đấu khá ngang tay với la vân và bạch hổ.
Trong lúc này bỗng bọn chúng triệu hồi hồn linh ra, một loạt sức mạnh được tăng vọt.
Bọn chúng mới bắt đầu dồn hết công lực vào một đòn, dự thổi tung hoàn toàn nơi này.
Đằng hải và vân nhiên vẫn còn ở trong phạm vi, la vân cuống quýt nói với bạch hổ :
-không ổn, hai ta dùng hết sức !
Lúc này bạch hổ cũng nghiêm túc, cơ thể bỗng to lên, miệng xuất hiện một quang cầu lớn, hướng về phía bọn thiên sát.
Quang viên !
La vân cũng dùng hết sức, lập tức tạo ra một con cá kình bằng nước, kích cỡ cường đại.
Kình ngư thủy đại lực !
Lúc này cả hai đều xuất chiêu, hai bên va chạm khiến mặt đất rung chấn.
Bọn thiên sát biết không đỡ được, liền cho nổ một loạt pháo sáng lên trên trời.
Bởi mất tập trung, chiêu thức của bọn chúng lập tức bị phá giải, bọn chúng lúc này liền chạy đi.
-các ngươi tưởng đến đây là xong ? cứ chờ đi !
Tên gầy gò nói to, chạy một mạch đi, la vân cũng cạn sức không thể đuổi theo, cơ thể gục xuống.
-này la vân, ngươi hết sức rồi à ?
-ở nơi này !
Từ phía xa, đằng hải chạy tới cùng với bành thiên, liền đưa la vân trở về phòng nghỉ ngơi.
Đang trên đường, bỗng có tiếng nổ lớn ở phía cổng thành, một đoàn người từ bên ngoài cổng xông vào, càn phá nơi này.
Trên người bọn chúng, tên nào cũng có kí hiệu chữ thiên màu đỏ, ắt chính là lũ thiên sát.
Lần này bọn chúng không gián tiếp tham gia nữa, chúng trực tiếp đánh thẳng vào long gia, không rõ mục đích là gì.
Bành thiên nhanh chóng nhờ đằng hải và bạch hổ đưa la vân về, bản thân lo lũ giặc điên này.
Đằng hải vội vàng giữ chặt lấy la vân, cưỡi trên bạch hổ mà phóng về phòng. về tới phòng, lúc ấy long gia cũng đang chìm trong biển lửa, loa phát thanh không còn báo hiệu mọi người về phía nơi trú ẩn nữa, liềm bảo tất cả ra khỏi thành, rời đi nơi khác.
Đằng hải nghe vậy không yên tâm chút nào, liền chạy ra ngoài, trước đó nói với bạch hổ :
-nếu cậu tỉnh lại thì ngươi bảo cậu đưa người dân di tản đi, ta có chút chuyện.
-này nhóc con ngươi định chạy đi đâu !?
Chưa kịp làm gì, đằng hải đã chạy biến mất, để lại bạch hổ trong phòng cùng với la vân.
-thằng nhóc này rốt cuộc nghĩ cái gì...
Ở chỗ của vân nhiên, cô đang bị một lũ thiên sát truy đuổi, tu vi tên nào tên nấy cũng cao cường, một cái cường đại sức mạnh a.
Chạy được một lúc thì cô đã bị dồn vào đường cùng, tên nào tên nấy cũng vui mừng, liếm lên lưỡi thanh đao.
-khà khà vân nhiẻn tiểu thư, con nhóc nhà ngươi bé tí mà sức mạnh cũng không phải dạng vừa đâu, để ta xem thử ngươi và đao của ta, cái nào cứng hơn !
Hắn giơ thanh đao lên định chém, lúc đó bỗng dưng có một làm bụi đất tung lên, vân nhiên đột nhiên biến mất, khiến cho bọn chúng vô cùng bất ngờ.
Tên kia đã nhìn thấy mập mờ, kẻ cứu cô chính là đằng hải, hắn không tức giận mà ngược lại còn vui mừng, nói :
-đúng là may mắn, đỡ mất công ta tìm ngươi ~ người đâu ! lục soát hết tất cả căn nhà quanh đây !
Bọn chúng nghe hiệu lệnh, lập tức chia ra tìm, trong phút chốc, dường như cả khu vực đều lục soát hết.
Một tên nhận thông báo tất cả, quay trở về báo cáo :
-dạ, không hề tìm thấy bóng dáng bọn chúng ở đâu ạ !
Hắn lúc này mới suy ngẫm, nhìn xuống mặt đất nơi vân nhiên vừa đứng, nói.
-quái lạ, bọn trẻ ranh này lại có thể trốn đi đâu được nhỉ ?
Đằng hải và vân nhiên đều đang chui dưới nắp cống nới mà sau một cái hộp đựng rau củ.
Bọn chúng đâu có ngờ răng lại có thao tác này đâu, nghe thấy bọn chúng nói vậy đằng hải trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
"uỳnh !!!"
Bọn chúng đã biết đằng hải ở dưới cống, đã một dẫm vỡ toàn bột mặt đất ra, lộ ra đằng hải và vân nhiên dưới cống.
-nhóc con vẫn chỉ là nhóc con, không biết che dấu khí tức thì trốn đi cũng như không.
Đằng hải lúc này mặt tái nhợt, sợ đến đơ cả người, lúc này vân nhiên vội vã ôm chặt lấy đằng hải, dùng hết sức phóng ra ngoài.
Một cái "vút !" bay qua mặt của tên kia, gây trên mặt hắn một vết xước, tất cả lũ xung quanh đều định đuổi theo, bỗng hắn lấy tay cản lại, nói :
-triệu hổ ta đời này chưa bao giờ gặp lũ trẻ nghịch ngợm như vậy...
Trên tay hắn, một luồn hồn khí trào ra, kết thành cái vuốt hổ. hắn giơ lên, một cào vào hư vô, vào thành luồng đao vũ cực mạnh.
Liệt phong trảo !
Đằng hải nhận thấy đằng sau như có luồng sức mạnh lớn đang bay tới với tốc độ cực nhanh, vội quay lại nhìn.
Trước mắt hắn lúc này, hoàn toàn không thấy lưỡi gió đâu cả, nhưng lại thấy được sự méo mó của không khí xung quanh. hồn kĩ của hắn không thể kịp thi triển, mà nếu chiêu này trúng vân nhiên thì cơ hội chạy thoát của cả hai đều bằng không.
Đằng hải vội tháo tay của vân nhiên đang giữ chặt cơ thể hắn ra, lao lên lấy ngực đỡ lấy đòn.
"xoẹt !"
Một tiếng vang lên máu văng tung tóe, cơ thể đằng hải xuất hiện một vết rách sâu tới tận xương, lộ màu xương trắng đẫm máu tươi.
Vân nhiên thấy thế hốt hoảng, chạy thẳng ra ngoài thành, chạy vào trong rừng sâu.
Cô sợ đằng hải vì áp lực không khí khi cô chạy sẽ mất nhiều máu hơn, liền chuyển lại thành đi bộ.
-chị...chị cứ chạy nhanh lên...em không sao cả...
Lúc này nước mắt vân nhiên giàn ra, nói :
-em có bị ngốc không hả ! tại sao lại lấy thân mình ra đỡ cho chị chứ.
Đằng hải miệng hộc máu, nói khó mà ra lời hoàn chỉnh, chỉ nói được mấy lời ngắn ngủi :
-bởi...chị...tương lai...long gia...
Hắn cũng tới giới hạn, cố không ngất đi, bước đều theo vân nhiên.
-em đừng làm chị sợ...cố lên...còn chút nữa thôi...
Bỗng xung quanh có hồn thú bước tới, bởi mùi máu mà đuổi theo. vân nhiên trước chúng, không có lấy một chút là có thể kháng cự, nhưng vẫn không từ bỏ mà tiến lên.
Bỗng trên người đằng hải, ấn kí nổi nên, dòng bạch sắc hiện lên rõ rệt, truyền cho vân nhiên một chút sức mạnh.
Chút sức mạnh này lại bỗng trở khiến vân nhiên sức mạnh tăng tiến vượt bậc, lập tức lên trung cấp thượng thừa, lập tức lao lên.
Vì chỉ là cao cấp, linh trí vẫn còn thấp, vân nhiên dễ dàng chiến vượt cấp, móc hàm con hồn thú đánh cho thân tàn ma dại.
Xong việc, đằng hải sức ngày càng yếu đi, vân nhiên lấy số linh khí còn lại hồi phục cho hắn.
Quang tỏa hồi thiên
Đằng hải ý thức cũng đã quay trở lại, nhìn thấy vân nhiên trước mắt, hắn liền nắm lấy cánh tay cô.
-chị...
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
22 chương
471 chương
74 chương