Đãi thiên hoa khai
Chương 62
Trời ạ, tư vị này thực là giết người!
Trạm Liên liều mạng giãy dụa qua lại, cái môi nhỏ hết sức chạy trốn, có điều môi lưỡi như hỏa kia vẫn đưa qua đưa lại trên mặt nàng, bàn tay lớn càng đi xuống, Trạm Liên đột nhiên quẫy cái tay nhỏ, khiến ngọn đèn nhỏ rơi xuống đất, đùng một tiếng vỡ tan nát.
Trong phòng nhất thời đen kịt, chỉ có một ánh sao ngoài cửa rọi vào.
Trạm Huyên đột nhiên hoàn hồn, độc tác ngậm lấy môi nàng ngừng lại.
Trạm Liên cũng từng đùa giỡn thân mật với Trạm Huyên, tứ chi chạm nhau, nhưng trước giờ chưa từng...xấu hổ như hiện nay.
Tiếng thở dốc của hai người cùng phát ra.
Hỉ Phương ở ngoài nghe thấy động tĩnh, do dự kêu một tiếng.
"Không cần vào!" Trạm Liên lập tức nghiêng đầu nói lớn.
Hỉ Phương dường như sợ hết hồn, vâng dạ đáp lại ở ngoài.
Trạm Huyên cuối cùng cũng lấy lại lý trí, hắn lại hôn Trạm Liên một cái, mặc dù bụng dưới cứng rắn như sắt, ở trong bóng tối chậm rãi thống khổ mà đứng dậy khó khăn.
Thời cơ, còn chưa đến.
Hắn đi xuống giường, gọi Hỉ Phương cầm đèn đi vào.
Hỉ Phương cầm một chân nến tam giác đi vào, nội điện lập tức tràn ánh sáng, nàng ta cũng không dám ngẩng đầu, mới yên lòng nghe thiên tử bảo nàng rời đi, nàng ta một khắc cũng không dám dừng lập tức cúi đầu đi ra.
Bên trong trầm mặc chốc lát, Trạm Huyên khàn giọng hỏi : "Bị thương sao?" Cánh tay dài vươn lên muốn kéo cánh tay nhỏ mảnh mai.
Trạm Liên "bốp" một cái lên tay hắn, trong giọng nói mang vẻ ấm ức : "Tam ca làm vậy là bắt nạt muội."
Trạm Huyên nhìn thẳng nàng : "Trẫm đâu có bắt nạt muội? Trẫm chẳng qua chỉ hôn muội."
"Tam ca ca còn lừa muội không hiểu chuyện, những việc đó là việc chỉ có thể làm giữa phu thê, huynh muội chúng ta đâu có thể làm thế!"
Trạm Liên vừa thẹn vừa giận, trong con ngươi đầy hơi nước.
"Muội bây giờ là Toàn Nhã Liên, sao còn là muội muội trẫm?"
"Muội là Trạm Liên! Trạm Liên thiên chân vạn xác!" Trạm Liên tức giận đến mức lồng ngực phập phồng.
"Muội...Ài." Biết rõ phải vỗ về bóng dáng yêu kiều này, nhưng trước đôi môi sưng đỏ, ngọn núi chập trùng, giường chiếu ngổn ngang, sách họa chói mắt, cũng khiến Trạm Huyên tận lực mới khắc chế được hứng thú trong cơ thể, mới không nhào tới tiếp tục tiếp tục chuyện dâm mị này, hắn hít sâu hai cái, đột nhiên đứng lên : "Có chuyện gì sớm mai nói tiếp, muội ngủ đi, trẫm đi đây."
Trạm Huyên như một cơn gió nhanh chân rời đi, chỉ để lại Trạm Liên tâm loạn như ma.
Hôm sau, Trạm Huyên đã chuẩn bị xong lời giải thích, hạ triều liền tới Ngự Thư phòng, ai ngờ Trạm Liên cáo bệnh, tránh không gặp.
"Điện hạ bị bệnh gì?" Trạm Huyên nghiêm túc hỏi.
Thuận An đàng hoàng trịnh trọng đáp lời : "Nô tài vừa mới qua xem, điện hạ mới rời giường, đại khái là bị bệnh ham ngủ thôi." Bệnh này vừa nghe, đã biết là công chúa điện hạ mắc bệnh "không muốn để ý ca ca".
Trạm Huyên ho hai tiếng : "Điện hạ còn nói cái gì?"
Thuận An do dự một chút : "Điện hạ hỏi nô tài một câu, nô tài không biết có nên nói không."
"Có việc thì nói ngay."
"Điện hạ hỏi...bệ hạ có bị trúng tà không, còn hỏi ở đâu có cao tăng tên tuổi, cố sức gọi về để làm pháp cho bệ hạ." Ông vừa nói vừa đưa mắt liếc trộm thiên tử, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra việc gì, mới khiến điện hạ mang vẻ quái lạ hỏi vấn đề quái lạ như vậy.
Trạm Huyên sững sờ, cười khổ lắc đầu.
Lát sau, hắn hỏi : "Thuận An...Trẫm muốn Liên Hoa nhi, là bị trúng tà sao?"
Ông lão Thuận An này đã mơ hồ thấy rõ chân tướng, nhưng không dám nghĩ, bây giờ nghe chủ tử thẳng thắn, nhất thời không biết phản ứng thế nào, lát sau, ông mới cẩn thận đáp : "Bệ hạ muốn Khang Lạc công chúa, đó là làm trái nhân luân..."
Ánh mắt khắc nghiệt của Trạm Huyên phóng đến, Thuận An vội lấy lời tiếp nói vào, "Nhưng Khang Lạc công chúa là nghĩa muội của bệ hạ, bệ hạ nếu có thể kết phu thê với người, đó là giai thoại."
Trạm Huyên đổi giận thành vui.
Thuận An cũng không phải là vỗ mông rồng, tuy rằng ông đã làm rất nhiều việc lấy lòng long tâm, nhưng lần này lại là thực tâm thực lòng.
Bệ hạ không có Liên Hoa nhi của người, sẽ sống không tốt.
Trong hai năm qua, bệ hạ không còn Vĩnh Lạc công chúa, mọi hành động đều ở trong mắt ông, tuy rằng người ngoài thấy bệ hạ không khác trước, nhưng ông lại thấy, bệ hạ cùng lắm là sống thẫn thờ thôi.
"Ông lão nhà ngươi, nói chuyện cứ thích nói nửa chừng!" Trong miệng Trạm Huyên vẫn trách mắng.
Trước đây bệ hạ cũng đâu có vội vàng như thế. Thuận An oán thầm.
"Đã vậy, ngươi đi khuyên điện hạ đi."
Thuận An nghe vậy mà cả mặt ai oán : "Bệ hạ, chuyện này, khó đó."
Liên tiếp nhiều ngày, Trạm Liên đều mượn cớ tránh không gặp. Trạm Huyên cũng có tâm để cho nàng bớt giận, bởi vậy cũng không ép buộc. Chỉ là khổ bản thân, cuối cùng cũng coi như nếm trải một lần tư vị tươi đẹp hồn cuốn trong mộng, giống như hòa thượng đã ăn thịt, không thể nào giữ giới nữa, không chỉ không muốn giữ, còn muốn ăn hàng ngày!
Nhưng hoàng đế mỗi đêm ngủ một mình, hàng đêm khó ngủ...
Thuận An ngày nào cũng nhìn tỳ nữ trong tẩm cung mang ánh mắt quái lạ, nín nhịn mấy ngày, rốt cuộc không kìm được, cẩn thận nói : "Điện hạ trong thời gian ngắn đại để sẽ chưa hiểu được, bệ hạ không biết có muốn tới hậu cung một chút?" Long tinh quý giá, cứ lãng phí thế này, còn không bằng đi thụ thai một vài tiểu hoàng tử, nhiềm thêm chút phúc khí…
Trạm Huyên lườm ông một cái, "Quản việc không đâu!"
Thuận An nuốt nước bọt cười nói : "Nô tài cũng là suy nghĩ cho điện hạ thôi, bệ hạ người thiên phú dị bẩm, nếu cứ kìm nén như thế, tương lai đến lúc điện hạ lần đầu nhận sủng hạnh, e là..." Chịu không nổi mất!
Trạm Huyên chau mày.
Những ngày qua Trạm Liên như vùi thân vào nước sôi lửa bỏng, nàng càng nghĩ, càng cảm thấy không thể tả được việc đêm đó, huynh muội lại xảy ra việc thân mật chỉ có giữa phu thê, đó không phải là, không phải là...Tam ca còn nói Toàn Nhã Liên không phải muội muội của huynh ấy...Nhưng nàng thực sự là Trạm Liên mà, lời nói kia của ca ca rốt cuộc là...
Trạm Liên thất thần trong lúc nói chuyện với mẫu phi, bị ý nghĩ hoang đường đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ. Chẳng lẽ ca ca muốn ...!
"Làm sao vậy, nói một nửa lại dừng rồi?" Thục Tĩnh Thái Phi thấy lạ hỏi.
Trạm Liên nuốt cơn sợ hãi, miễn cưỡng cười nói : "Nhất thời quên mất định nói gì rồi."
Thái Phi lắc đầu : "Cái đứa bé này." Bà ngừng một lát, hỏi : "Ba đứa con của Bảo Quý...bây giờ ở trong phủ công chúa của con thế nào rồi?"
Thái Phi ngày nào cũng hỏi một lượt, Trạm Liên đáp : "Tử Kiệt vẫn làm loạn đòi về, Đại Ny và Nhị Ny có vú em đi theo, ngoan hơn chút."
Đôi mày Thục Tĩnh Thái Phi chau lại.
Trạm Liên nói : "Bên Hoàng gia con đã theo ý người mà sắp xếp, Hoàng lão phu nhân vẫn ở Hầu phủ, thiếp thất của đệ đệ người, những ai không con cái đều đuổi đi rồi, nữ nhân đường hoàng cho về nhà, thưởng ngân lượng, hầu phòng cũng đều bắt bọn họ cầm bạc đi rồi, bây giờ em dâu người và tam di nương, tứ di nương cùng với thất di nương đang mang thai đều ở trong phòng đợt trước người ở."
Thái Phi nghe vậy đanh mặt : "Tốt, để cho bọn họ ở trong gian nhà tàn tạ đó! Nếu không phải do đám thiếp thất này, Bảo Quý cũng không tới ngõ cụt!"
Thục Tĩnh Thái Phi hận nhất là thê tử của Hoàng Bảo Quý, mỗi lần bà ta đến, không nói thật với người, còn giúp phu quân giấu diếm người, để lão ta làm xằng làm bậy bên ngoại, đệ đệ mới to gan đi vào con đường chết.
Bởi vì biết chân tướng cái chết của cha già, Thục Tĩnh Thái Phi nản lòng thoái chí, triệt để đứt đoạn tâm tư cứu lấy đệ đệ, bây giờ vừa nhắc tới đệ đệ, chỉ gọi thay bằng hay chữ súc sinh, nhưng dù sao liên tiếp mất đi hai người thân, lại biết điều hung độc nằm trong, Thái Phi nhất thời lộ vẻ già nua, mỗi ngày mệt mỏi không thể lấy lại tinh thần. Bây giờ có Trạm Liên tới, mới có thể khiến bà tươi tỉnh nói vài câu.
"Con nói phải, bây giờ ba đứa con của Hoàng gia nếu còn trong Hầu phủ, thế nào cũng bị mẫu thân dạy thành thứ súc sinh tiếp, có điều bọn nó không quan hệ gì con, để bọn nó cứ ở mãi phủ công chúa, vất vả cho con.."
Trạm Liên mỉm cười nói : "Thái Phi nương nương chớ nói vậy, thực khách sáo quá. Lúc trước nếu không phải người giúp đỡ, con sao có được hôm nay? Con nói câu này thật mặt dày, người ở trong lòng con, không khác mẹ ruột, bọn trẻ đó, con coi như anh chị em, con sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc chúng, giống như lúc trước người chăm sóc con."
Thái Phi nghe vậy nở nụ cười, vỗ tay nàng : "Con là đứa trẻ ngoan, thật giống Vĩnh Lạc." Bà than một tiếng : "Chỉ tiếc khi trước ta bị mù hai mắt, tưởng rằng kẻ Phúc Dương cung kia chính là Vĩnh Lạc hồi thế, không mau chóng đánh đuổi nàng ta, bây giờ lại thành sai lầm lớn."
Từ sau khi Thục Tĩnh Thái Phi biết Minh Đức đế mở lại Hạm Đạm cung vì Lư Phù, lòng căm ghét của bà với Lư Phù không hề che đậy, trước mặt Trạm Liên nói rằng nàng ta có ý mê hoặc quân chủ.
Đại để mẫu phi sợ rằng Vĩnh Lạc biến mất trong lòng tam ca, bởi vậy mới chán ghét Lư Phù. Lòng Trạm Liên muốn "Lư Phù" sớm muộn biến mất, để mẫu phi hiểu lầm cũng không phải không được.
Trạm Liên đổi chủ đề, "Phủ công chúa đã đổi mới hoàn toàn, Lễ bộ báo rằng mai chính là ngày tốt, bảo con ngày mai tới phủ công chúa. Con ở trong phủ, nhất định sẽ quản tốt ba đứa trẻ kia, chỉ là không thể thường vào cung thăm người." Nàng phải rời khỏi hoàng cung này sớm một chút, chờ tam ca hết bệnh, nàng mới quay về.
"Được, được, ai gia ghi nhớ phần ân tình này của con."
Đảo mắt cái đã tới lúc Thái Phi phải vào Phật đường, Trạm Liên đưa mẫu phi tiến vào Phật đường, mới quay người lại, liền nghe nói ngự giá đã tới ngoài.
Tam ca sao không biết giờ niệm Phật của mẫu phi, đây rõ ràng là tới vì nàng. Trạm Liên đối với chuyện đối diện tam ca lòng loạn như ma, không kịp suy nghĩ, bảo hai nha đầu cùng vào phòng bên, cũng giao cho Hồng cô nói nàng không ở đây.
Hồng cô đầu óc mờ mịt, lại thấy thánh giá đến cửa, chỉ đành đi tiếp giá trước.
Trạm Liên dẫn nhị tỳ trốn trong phòng, sát vào mành nghe động tĩnh ngoài cửa, cắn môi dưới không dám thở mạnh.
Nhị tỳ chăm chú nhìn một hồi, mỗi người một suy nghĩ. Các nàng biết đêm đó chủ tử và bệ hạ đã xảy ra việc lớn, nếu không chủ tử sẽ không biến sắc khi nghe nhắc tới bệ hạ. Chẳng lẽ bệ hạ cuối cùng đã muốn sủng hạnh chủ tử, mà chủ tử không chịu? Không phải chủ tử và bệ hạ thường khi thân mật, không phải đã sớm đợi đến đêm đó sao?
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Minh Đức đế và Hồng cô, một chữ không lọt xuống đất mà đều vào tai Trạm Liên. Minh Đức đế trước tiên hỏi Thái Phi, Hồng cô nói Thái Phi đã vào Phật đường, có cần phải mời ra không, Minh Đức đế nói không cần, sau lại hỏi Khang Lạc điện hạ đã quay về chưa, Hồng cô lúc lâu không đáp.
Trạm Liên vốn luôn dựng thẳng lỗ tai, bỗng nhiên hiểu ra, nàng thầm mắng một tiếng cô cô thôi, tức giận muốn vén mành đi ra, bóng dáng màu vàng đã chặn ở cửa, khuôn mặt tươi cười trầm ngâm : "Liên nha đầu, muội tới tiếp giá sao?"
Trạm Huyên vừa nói, vừa kéo nàng vào trong, thuận tiện nháy mắt với nhị tỳ đang định quỳ xuống.
Nhị tỳ lĩnh mệnh, cúi đầu đi ra ngoài, Trạm Liên quát lên : "Không được đi!"
Hỉ Phương và Nhụy Nhi cứng người đứng lại, đi cũng không được, không đi cũng không được.
"Được được, không để bọn họ đi nữa, bảo bọn họ ở lại." Trạm Huyên trước sau như một tốt tính dụ dỗ.
Trạm Liên lại muốn tránh khỏi bàn tay như nắm phải than lửa của Trạm Huyên, nhưng lần này Trạm Huyên không cho, không chỉ không cho, trái lại còn dùng sức kéo nàng, bản thân ngồi trên ghế thiền từ gỗ lê, chân dài duỗi thẳng vắt lên nhau, liền đặt nàng ở giữa hai chân, một tay còn lại cũng vững vàng nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trạm Liên hết sức giãy dụa, nhung dường như giống kiến lay đại thụ, Trạm Huyên cũng không nhúc nhích, chỉ mang sủng nịch trong nụ cười nhìn nàng.
Trạm Liên rũ mắt, cũng biết ca ca đang nhìn nàng, không biết là bị tức quá hóa thẹn hay chăng, trên mặt lại đỏ ửng.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
40 chương
58 chương
123 chương
100 chương
14 chương
27 chương