Đãi thiên hoa khai
Chương 55
Trạm Liên không biết đã xảy ra việc gì, chỉ biết cả thân mình nóng lên, cũng không hiểu sao lại run rẩy. Nàng không khỏi nghiêng đầu tránh đi, lại bị một bàn tay ôm lấy gương mặt. Thứ mềm ướt ở trên tai nàng quấn quanh, trêu ghẹo thùy tai vừa ướt vừa nóng.
Đó là...đầu lưỡi!
Trạm Liên hiểu ra thì đỏ bừng cả mặt, nàng hoang mang trốn tránh, miệng gọi ca ca, Trạm Huyên ngoảnh mặt làm ngơ, bao lấy thân thể nàng cẩn thận ngậm lấy tai nhỏ trắng lóa, thậm chí đầu lưỡi còn đảo vào tai nàng, sau đó vừa mềm mại lại ấm áp liếm láp mấy lần, thấm ướt ấm áp trên tai nàng.
Gương mặt Trạm Liên còn đỏ hơn cả quan công trong miếu, đôi mắt sáng không biết là thẹn hay là giận, ngập đầy nước.
Khó khăn lắm ca ca xấu xa này mới khẽ cắn nàng một cái rồi thu lưỡi về, thân thể Trạm Liên hơi nhũn ra, sắp đứng không vững rồi.
Cung bộc trong phòng không biết từ lúc nào đã chẳng thấy đâu, Trạm Liên căn môi trừng mắt nhìn ca ca, tai trái như bị lửa thiêu, còn nghe được nhịp tim như sấm của mình.
Trạm Huyên chỉ hận không thể từ vánh tai nàng liếm láp toàn thân, nhưng không thể không kiềm chế lửa nóng rừng rực khắp người, biểu hiện còn đoan chính lợi hại vô cùng, hắn nhìn tai phải của nàng, khàn giọng nói: "Được rồi, tai trái không chảy máu nữa, cọng trà đã chuẩn bị xong chưa, trẫm xuyên vào giúp muội."
Trạm Liên ôm lấy tai mình, lúc này không phải không đau nữa, chỉ là nóng đến mức sắp rơi xuống rồi.
"Tam ca ca..." Nàng nghiến răng nghiến lợi.
Trạm Huyên đã bước trước vào nội điện, nghe nàng gọi to thì quay đầu lại : "Hả?"
Trạm Liên vẫn còn nóng mặt không thôi, gương mặt hồng trừng mắt nhìn hắn, thân thể nghiêng ngả, mãi không thốt thành câu.
Trạm Huyên cười một cái, tự tại tiến vào trong điện nhìn quanh, liền thấy ngay trên bàn tròn có cọng trà được lót khăn lụa, cất giọng nói: "Lại đây, trẫm xỏ lỗ tai cho muội."
"Ai muốn tay chân vụng về của huynh xỏ giúp!" Trạm Liên đột nhiên phát hỏa, nàng hướng vào trong hét lên, rồi lại quát phía người: "Người đâu hết rồi, vào lúc này còn dám lười biếng!" Bọn họ chạy ra ngoài làm gì cơ chứ!
Hỉ Phương Nhụy Nhi vội vàng cùng chúng cung bộc tiến vào, người nào cũng cúi đầu, nhìn kỹ trên mặt nhị tỳ vẫn còn sắc đỏ.
Trạm Liên dẫn chúng nô tỳ đi vào nội điện, hoàng đế bị ghét bỏ đang tự ngồi trên sạp, chẳng tới quấy rầy các nàng.
Một nô tỳ vội tiến lên cởi giày giúp hắn, hắn thuận tay cầm sách Trạm Liên đang đọc, nhẹ giọng bảo khêu đèn.
Nô tỳ này vội tuân mệnh.
Trạm Liên ngồi xuống giữa đám cung tỳ vây quay, Hỉ Phương chọn một cọng trà mảnh, lại thả vào trong nước nóng ngâm một chút, tay mình thì lau sạch sẽ, Nhụy Nhi vớt cọng trà lên, Hỉ Phương cầm trên tay đưa đến phía tai Trạm Liên.
"Nhẹ chút." Âm thành trầm thấp bỗng truyền đến từ sạp, quả tim nhỏ của Hỉ Phương cũng run lên.
"Ca ca đừng nhìn!" Trạm Liên lại quát khẽ.
Trạm Huyên làm như gió thổi bên tai, hắn cầm sách, nhưng ánh mắt hướng thẳng vào đường vòng cung trên gương mặt trắng loáng duyên dáng của nàng, đèn mới khuê tỏa tầng sáng nhạt, dường như thân thể yêu kiều đấy có một vòng sáng vậy. Đầu lưỡi còn lưu lại hương vị vành tai non mềm, hoàng đế liếm lưỡi, yết hầu lên xuống.
Trạm Liên tuy rằng không nhìn tam ca, song vẫn biết hắn đang nhìn nàng, nửa bên mặt thậm chí còn thấy hơi tê. Nàng nhất thời tức tối, không để ý thấy Hỉ Phương đã đem cọng trà xỏ vào lỗ tai, dịch mông quay lưng với hắn.
Hỉ Phương a một tiếng, cọng trà rơi xuống đất.
"Đổi cái khác." Trạm Liên trầm giọng nói.
Sau đó nàng nghe thấy sau lưng có một tiếng cười nhẹ.
Cuối cùng cũng coi như bình an vô sự mà đem hai cọng trà xỏ qua lỗ tai mới của Trạm Liên, Hỉ Phương lại cầm một bộ hoa tai vàng nho nhỏ đeo lên lỗ tai có từ trước của nàng.
Trạm Huyên ném sách, xuống sạp muốn xem lỗ tai nàng xỏ vào thế nào, tay mới đưa lên, Trạm Liên lùi một bước: "Ca ca đừng chạm vào."
"Đau sao? Không chạm thì thôi vậy." Trạm Huyên nghe lời, hai tay quy củ đặt sau lưng, khom lưng nhìn kỹ một lát, cười híp mắt đứng lên: "Ừ, cũng không chảy máu, nước miếng rồng của trẫm rất hữu hiệu."
"Ca ca còn nói, lần sau không được phép làm vậy nữa." Trạm Liên nhớ đến tư vị quái lạ vừa nãy, vội vàng giậm chân.
"Trẫm từng nghe thái y nói nước bọt cầm máu tiêu độc, vì vậy liếm giúp muội một lát, vậy cũng sai à?" Trạm Huyên vô cùng vô tội.
Hắn lúc nào cũng có lý: "Ca ca cũng không phải cún con, sao có thể liếm người?"
"Trẫm cũng chẳng liếm ai khác, chỉ liếm muội."
Trạm Liên sắp ngất mất, hắn đang nói gì thế!
"Ca ca đừng có liếm ai hết!"
Trạm Huyên vì sự ngây thơ của nàng mà cười rộ lên, lợi ích của việc liếm người này, sau này hắn sẽ nói với nàng, đợi hắn, liếm lên từng tấc từng tấc ngọc ngà của nàng.
Đùa vậy là đủ rồi, Trạm Huyên đáp bừa một lời, phất tay gọi người truyền mệnh.
Trạm Liên còn thoáng rầu rĩ, nàng đẩy hoàng đế cao quý vừa mới ngồi xuống :
"Ca ca đi đi."
"Sắp phải dùng bữa rồi, muội còn bảo trẫm đi đâu?"
"Ca ca đi tìm Liễu tần dùng bữa cũng được, tìm ai đó cũng được."
"Tại sao, không muốn dùng bữa với ca ca?"
"Bởi vì không muốn ăn với huynh, ai bảo ca ca làm việc kì quái đó. Lại thêm từ sau khi ca ca đến hành cung, chưa từng tới chỗ hậu cung, ngày nào cũng ở bên muội muội này."
Trạm Huyên trầm mặc một lát, nói: "Chỉ hai câu của muội đã muốn đuổi trẫm đi, không bảo trẫm hỏi muội việc về Lư Phù sao?"
Trạm Liên lúc này mới nhớ tới việc đó, nàng mím môi, liếc hắn một cái: "Có gì hay mà hỏi?"
Đồ ăn sớm đã chuẩn bị, bọn thái giám bê đĩa ăn lần lượt tiến vào, khiến câu chuyện của hai người đứt đoạn.
Hai người liền ngồi xuống dùng bữa.
Không có người ngoài ở đây, Trạm Huyên đương nhiên sẽ không gò bó Trạm Liên, nàng muốn ăn gì thì ăn đó, chỉ thi thoảng gắp giúp nàng vài ba món.
Trạm Liên mọi khi gắp đi cho ca ca những món hắn không thích, nhưng hôm nay không hề gắp, chỉ lo vùi cái miệng nhỏ vào ăn cơm.
Hai người ăn no uống say, Trạm Huyên bảo nàng ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Trạm Liên gật đầu đồng ý, thay y phục, bên hông đeo túi thơm xua muỗi, lại cầm thêm cái túi thơm đi ca, cúi đầu lặng lẽ đeo lên ngọc bội cho ca ca.
Trạm Huyên ánh mắt như nước, muốn nắm lấy tay nàng, Trạm Liên lại đưa tay ra đằng sau, chun mũi với hắn một cái, quay người bước ra ngoài.
Cung nữ đi trước xách đèn lồng, hai người đi chậm rãi theo con đường nhỏ rải dọc đá cuội, đến Quan Nguyệt đình, ngồi xuống thưởng lãm vầng trăng sáng cong cong trên rừng trúc. Gió nhj thổi qua, rừng trúc vi vu, hương đêm lan tỏa, trăng sáng như ngọc. Quan Nguyệt đình tỏa ra ánh trăng, cánh tay ngọc của Trạm Liên chống trên bàn đá, ngón tay nhỏ bé xanh nhạt vẽ xung quanh ánh trăng.
Mỹ nhân thu trăng sáng, hoa ngọc đầy ống tay.
Mỹ nhân muốn đem ánh trăng sáng tặng cho tình lang, con ngươi đen láy của Minh Đức đế híp lại, chỉ không biết bao giờ mới có thể đem tặng trăng sáng cho bóng hình yêu kiều trước mặt này.
"Tam ca ca." Trạm Liên quay đầu, yêu kiều gọi.
"Hả?" Lồng ngực Trạm Liên nóng lên. Chẳng lẽ nàng...
"Trong cung có cao thủ dịch dung không?"
Ý nghĩ tốt đẹp bị đánh tan, Trạm Huyên hắng giọng: "Muội hỏi vậy làm gì?"
"Muội muốn kẻ đó làm hai tấm da người, một tấm là Trạm Liên, một tấm là Toàn Nhã Liên."
Trạm Huyên trầm mặc chốc lát, đầu óc nhanh nhạy suy nghĩ một lát, cau mày trách mắng: "Hồ đồ!"
"Muội sao lại hồ đồ được?" Trạm Liên bất mãn.
"Vậy muội nói trẫm nghe thử, muội muốn hai tấm da này làm gì?"
Trạm Liên hít một hơi, nói rõ từ đầu: "Muội hôm nay tra hỏi Lư Phù, nàng ta sững sờ chắc chắn một mực rằng bản thân không bị sai khiến, lúc sau lại nói là muội nói nhảm, muội cũng không muốn nàng ta hại đến huynh và mẫu phi, nên đem nhốt nàng ta vào địa lao hành cung rồi." Nàng ngừng một lát: "Muội biết việc làm này là đánh cỏ, nếu như giam giữ Lư Phù, người giật dây nhất định biết có chuyện không ổn, nhưng nếu thả Lư Phù ra, nàng ta chắc chắn trăm phương ngàn kế thông báo với người giật dây có gì đó không ổn, nhưng mà..."
Trạm Liên khẽ mỉm cười: "Nếu tìm người giả trang nàng ta, chẳng phải có thể dụ rắn rời hang rồi?"
"Vậy muội định để ai giả trang nàng ta?"
Trạm Liên chỉ chính mình. Còn có ai là lựa chọn tốt hơn nàng sao?
Trạm Huyên miệng cười mà lòng không cười: "Đấy không phải là hồ đồ thì là cái gì?"
"Muội suy nghĩ kỹ rồi, bây giờ Lư Phù bị muôn con mắt dòm nhó, ca ca trong một chốc tìm kẻ thế thân, vạn nhất xảy ra sai lầm thì thành dã tràng xe cát, ngược lại kẻ Lư Phù học lại là muội, muội chẳng qua là trở về chính bản thân mình, cũng không mang tâm địa khác tiếp cận mẫu phi, tiếp cận A Hương, lại có thể tìm hiểu nguồn căn đào sâu chân tương, không phải kế sách một hòn đá hạ hai con chim sao?"
"Trẫm nói rồi, chuyện này muội đừng lo." Hắn có thể để nàng đi mạo hiểm sao?
"Muội làm sao có thể không quan tâm được? Ca ca huynh đây vừa nhìn thấy gương mặt nàng ta là mềm lòng, muội đánh nàng ta một cái tát là đau lòng, mẫu phi càng bị nàng ta dằn vặt khổ sở, ngay cả Đỗ Cốc Hương cũng cho rằng nàng ta là muội luân hồi chuyển thế, lại tùy theo ý của nàng ta, nếu còn không tìm ra kẻ đứng sau, muội chắc sẽ tức chết mất."
Trạm Huyên bị bắt trúng tim đen, không thể phản bác, nhưng muốn hắn đồng ý cho bảo bối muội muội đi làm gián điệp, thì tuyệt không thể: "Muội nếu không dung cho nàng ta thì giết đi, manh mối đứt rồi thì cũng đứt rồi, sẽ có ngày bọn chúng lòi cái đuôi ra thôi. Nói tóm lại, muội không được tự mình mạo hiểm." Hắn lại còn sợ đám tiểu nhân này sao?
"Không được, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, muội chỉ nghĩ nếu có kẻ đang ám toán ca ca, thì đêm đêm muội không an giấc, huống hồ không còn gì an toàn hơn nữa, kẻ đứng sau mất bao tâm huyết dạy dỗ, dạy ra một Lư Phù, là muốn nàng ta đầu độc cung cấm, bọn họ sao có thể cam tâm giết nàng ta? Huống hồ muội ở trong cung, bên cạnh ca ca, còn sợ có kẻ nào dám gây rối trong nhà chúng ta sao?"
Trạm Huyên biết nàng nói có lý, nhưng chỉ sợ lỡ như, huống hồ hắn chỉ muốn nàng vô lo vô ưu, không mong nàng dính dáng tới những việc phiền phức này.
Việc cứ như vậy, thật không có kết thúc.
"Tam ca, huynh đồng ý với muội đi, muội nhất định không gây rối cho huynh đâu." Trạm Liên ôm lấy cánh tay hắn làm nũng.
Trạm Huyên khẽ nở nụ cười: "Trẫm chỉ có hai từ, không được."
Trong đêm nay hai huynh muội không thể nhất trí, mỗi người một ý mà rời đi.
Trạm Liên thả Tảo Nhi ra truyền tin, nói Lư Phù bị phong hàn, cần tĩnh dưỡng, đóng cửa không tiếp khách. Người ngoài chỉ nói rằng nàng ta bị lăng nhục giữa chốn đông người, lửa giận công tâm.
Trạm Liên bám lấy Minh Đức đế mấy ngày, Trạm Huyên chỉ hưởng thụ sự chủ động lấy lòng của muội muội, nhưng vẫn phải giữ lòng không loạn, kiềm chế bản thân.
Lúc này từ hoàng thành báo tin tới, hoàng hậu khó sinh, thai chết lưu.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
62 chương
57 chương
37 chương
34 chương
31 chương
51 chương