CHƯƠNG 6                        “Anh vừa xuống máy bay có mệt không?”           “Tốt lắm, ban ngày anh đã ngủ rồi.”                    Đoàn Nghị Quân gật đầu, lúc này đồ ăn hai người gọi đã được mang lên. Nhìn dĩa thịt bò, hai người lại im lặng, nhưng dường như dù không nói gì thì không khí cũng không quá xấu hổ như mình tưởng tượng. Hơn nữa đối phương rất cẩn thận, những gì cậu nỗ lực che giấu anh ấy đã nhìn ra, “Nếu như không thích ăn cơm Tây thì lần sau chúng ta đi ăn món Trung nhé, anh biết có mấy chỗ rất được.”           Đoàn Nghị Quân nghe vậy thì có hơi ngượng ngùng. “Không sao… ăn món gì cũng dược… Đúng rồi, anh rất quen thuộc ở đây à?”           “Coi như là vậy đi, bình thường hay đến đây, công ty có một chi nhánh ở đây.”           “À! Như vậy sao.”Đoàn Nghị Quân nhận ra mình không biết anh ấy đang làm gì, nhưng nếu hỏi thì có vẻ hơi đường đột, ngẫm lại bèn đem lời đã đến bên miệng nuốt ngược về.           “Đúng rồi… sao anh lại chơi em… ý của em là… nhìn dáng vẻ của anh thì không giống lắm…”           Nghe Đoàn Nghị Quân nói vậy thì Trình Dật bèn nở nụ cười, “Kỳ thực lúc đầu là bị bắt chơi, bất quá sau đó mới nhận ra là chơi rất vui.”           Phải chơi? Đoàn Nghị Quân cảm thấy hơi kỳ quái, “Là bị bạn bè bắt chơi ạ?”           “Ừ… Coi như là vậy đi…”           Đoàn Nghị Quân gật đầu không hỏi tiếp nữa.           “Còn em?”           “Dạ?” Không nghĩ tới đại thần lại đột nhiên hỏi mình, Đoàn Nghị Quân ngượng ngùng không dám nhìn anh, cậu có thể nói là vì anh mà cậu mới chơi game à… mất mặt lắm…           “Có nhiều bạn học chơi…vì vây… game này thiết kế rất tốt, nhân vật tạo hình rất đẹp, có nhiều đột phá so với dòng game truyền thống, có cốt truyện rất hay, cảm giác chân thực cao, không chỉ có nam sinh mà nữ sinh cũng thích chơi, còn có một bộ trang bị rất mạnh! Em vẫn luôn muốn… ” Nói đến đề tài này Đoàn Nghị Quân nhịn không được mà tuôn một hơi, Trình Dật vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, không phải là kiểu nghe cho có lệ mà rất nghiêm túc lắng nghe.           “Vậy em không thấy có chỗ nào không tốt à?”           “Dạ? Tạm thời còn chưa phát hiện…”           “Vậy à, bất quá em không cảm thấy game toàn tức sẽ thích hơn game bàn phím sao?”           Đoàn Nghị Quân sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Game toàn tức… không phải quá cao cấp rồi à… bây giờ còn chưa có mà, thế này đã rất tốt!”           “Ừm.” Trình Dật gật đầu không nói nữa, cúi đầu cắt một miếng thịt bò bỏ vào miệng.           Đoàn Nghị Quân cảm thấy mình hơi nhiều lời quá rồi bèn ngượng ngùng cúi đầu tiếp tục ăn.           Ăn xong bữa cơm đã gần mười giờ, tuy ngày mai là chủ nhật nhưng đêm nay hẳn là nên về sớm một chút…           “Ừm…” Hai người rời khỏi ra nhà hàng, khách sạn thì ở phía trước, Đoàn Nghị Quân không biết là nên cùng anh đi đến cửa khách sạn hay là từ biệt ở đây.           Trình Dật nhìn đồng hồ đeo tay, “Trễ rồi, anh đưa em về, thời gian này anh đều ở lại khách sạn Duy Tây.”           “À… vâng…” Nghe thấy đối phương muốn đưa mình về, Đoàn Nghị Quân không biết tại sao mà vừa có cảm giác nhẹ nhõm đồng thời lại hơi mất mát. Bất quá ngẫm lại mình đúng là không bình thường, vậy mới đúng, hai người bất quá là lần đầu tiên gặp nhau ở ngoài hiện thực, hơn nữa đã trễ như vậy rồi…           Trình Dật rất tùy ý bắt một chiếc xe, Đoàn Nghị Quân ngồi vào trong báo địa chỉ cho tài xế, “Cái này, em tự về được rồi, anh không cần đi cùng đâu ạ…”           “Không sao, anh đi cùng em.” Trình Dật nói xong, thì mở cửa ra ngồi vào bên cạnh cậu, lời anh vừa nói từng chữ từng chữ gõ vào trong lòng Đoàn Nghị Quân khiến cho tim cậu nhảy loạn.           Lần đầu tiên hai người ở gần nhau như vậy, rõ ràng là đoạn đường rất ngắn nhưng Đoàn Nghị Quân lại cảm thấy nó dài dằng dặc, tựa hồ mỗi phút mỗi giây đều bị kéo căng ra. Đồng thời cậu lại âm thầm hy vọng quãng đường này dài thêm một chút… càng gần đến nhà thì cậu càng cảm thấy con đường này thật là quá ngắn!           “Mấy ngày này anh đều tương đối bận, không biết có thời gian đến gặp em không.”           “A? Vâng.” Đoàn Nghị Quân cúi gằm mặt không biết đang nghĩ gì, thấy cậu như vậy, Trình Dật đột nhiên phì cười, nhịn không được đưa tay xoa đầu cậu.           Cả người Đoàn Nghị Quân cứng lại, không ngờ anh lại xoa đầu mình, nhưng cảm giác không hề làm cho cậu chán ghét, tay của người đàn ông trưởng thành thật to lớn ấm áp, cảm giác được vuốt ve thật thoải mái.           Trình Dật như cũng nghiện cảm giác này, mãi không chịu buông xuống, còn xoắn vài sợi tóc của cậu vào ngón tay, “Dù sao thì anh cũng là đi công tác mà, bất quá em yên tâm, đợi anh giải quyết ổn thỏa công việc thì nhất định sẽ gọi cho em.”           “Vâng…” Đoàn Nghị Quân đỏ mặt, như cô vợ nhỏ gật đầu. Bác tài liếc nhìn họ qua kính chiếu hậu cảm thấy kỳ quái, thanh niên bây giờ, sao mà ông càng nhìn càng không hiểu gì hết.           Đoàn Nghị Quân mãi đến khi vào phòng rồi vẫn còn cảm thấy lâng lâng, anh ấy thật dịu dàng… Chưa từng có người con trai nào chăm sóc mình như vậy, quãng đường ngắn ngủn như vậy mà cũng kiên trì đưa mình về rồi mới quay lại, dù sao cậu cũng là con trai, anh ấy đâu cần phải lịch thiệp như vậy… Nghĩ đến anh ấy cũng có khả năng chăm sóc phụ nữ như vậy khiến cho cậu cảm thấy trong ngực ê ẩm, ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.           Mở game lên thì phát hiện có một tin nhắc nhở, có người tặng trang bị cho mình. Mở ra, Đoàn Nghị Quân không ngờ là Ma Dực tặng, hơn nữa còn là bộ trang bị mà cậu thuận miệng nói ra khi đang ăn cơm. Đoàn Nghị Quân choáng váng, mặc dù đại thần không phải là chưa từng tặng trang bị cho cậu… nhưng… cảm giác được quan tâm thế này thì vẫn là lần đầu tiên! Đăng bởi: admin