Đại thần, ta thú ngươi
Chương 11
“Diệp Táp, ngươi tiếp điện thoại cho ta!”
Hồng Sắc vừa mới tắt đi nhạc nền game, đã bị bạn cùng phòng Tiểu Nam thô bạo dùng âm thanh như phá cửa làm cho choáng váng đầu óc, sau đó là tiếng dép lê loẹt xoẹt, cửa phòng mở ra, trước mắt liền hiện ra khuôn mặt Tiểu Nam.
“Diệp Táp, đêm đã về khuya, hung linh cũng đã đi ngủ cả rồi, kính nhờ đại tỷ thương tiếc ta phải thức khuya dậy sớm…”
Diệp Táp, võng danh( aka tên trong game) Hồng Sắc, tên này nghĩa là sắc màu đỏ tươi tốt tự do.
“OK, OK, an tâm một chút, chớ loạn.” Diệp Táp cuống quít một tay bịt miệng Tiểu Nam đang toái toái niệm tất sát tâm kinh, một tay nhanh chóng tiếp điện thoại, thanh thanh giọng nói cất lên, một câu nói ba phần quyến rũ xinh đẹp, bảy phần cao quý lãnh diễm ‘Uy?’, Tiểu Nam đứng ở một bên nghe được mặt đầy hắc tuyến. ( Liz: Sắc tỷ thật là tởm nha, cư mà ta thích, hắc hắc…)
Mắt thấy Diệp Táp tiểu thư đã chuyển hoá hình thức thành hồ ly tinh, chuyên tâm đối phó đại hôi lang, Tiểu Nam không nói gì ngó ra nhìn bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ, bây giờ đã là mười rưỡi đêm.
Diệp Táp này ngoạn võng du luôn đeo tai nghe mở nhạc lớn hết cỡ, rõ ràng điện thoại đặt ở bên cạnh mông nàng, vậy mà điện thoại kêu réo hàng tiếng đồng hồ cũng nghe không thấy, đáng thương nàng mỗi buổi tối đêm khuya đều phải hoá thân thành hung linh gào rú nàng ta.
Thở dài một tiếng, Tiểu Nam trực tiếp cho sự tình của U Linh quý danh cùng Diệp Táp tịch mộng tư thượng ——nhà tư bản vạn ác a, chế tạo loại xa xỉ phẩm này, thật sự là nghiệp chướng a…
…
“Tiểu Nam! Ngươi lại ngủ trên giường của ta! Về phòng của mình mà ngủ!” Diệp Táp tấc đất tất tranh, chết lôi sống túm đem Tiểu Nam kéo tới cửa phòng.
“Không cần a… Ta không muốn quay về ngủ một mình, Diệp Táp ngươi không biết a, gần đây có mấy nhà đã gặp chuyện ma quái dị…”
“Chết rồi làm sao còn quái lực loạn thần, uổng công ngươi thụ hưởng mười mấy năm giáo dục chủ nghĩa duy vật!”
Diệp Táp không để ý hồ ngôn loạn ngữ của nàng, rốt cục đem Tiểu Nam trục xuất, sau đó nàng liền đi âu yếm giường lớn ——nhà tư bản vạn ác a, chế tạo loại xa xỉ phẩm này, thật sự là nghiệp chướng a…
Một tay cầm lấy đống danh thiếp ở trên tủ đầu giường—— mà nàng đã cẩn thận ghi lại—— đặt ở trước mắt ——
Tổng giám đốc hành chính công ty XX: gia thế nhất lưu, diện mạo nhị lưu, năng lực tam lưu, như vậy nam nhân này thích hợp làm đại kim quy thương hương tiếc ngọc, bất quá nàng tuyển là lão công, cho nên cùng hắn nhấm nháp lãng mạn vài ba lần là tốt rồi.
Nàng mỉm cười, đề bút họa bên cạnh một đoá hồng thật to.
Ngón tay lật sang trang tiếp theo, ân… Thiếu gia XXX, phú nhị đại, ở Anh quốc hình như có học qua bằng thạc sĩ tài chính và kinh tế, thoạt nhìn còn không tính nháp toán bao, gia thế nhất lưu, diện mạo, ân, nàng cắn ngòi bút nhìn chằm chằm ảnh chụp một thanh niên đội mũ lưỡi trai màu trắng, ngũ quan sáng sủa cũng được cho cảnh đẹp ý vui ——
‘Gia thế nhất lưu, diện mạo nhất lưu, năng lực chưa xác định’ nàng nhanh chóng ở trên danh thiếp viết xuống một hàng chữ nhỏ, lại ở danh thiếp hạ dấu mũ chú ‘MC 031′ . ( Liz: ôi ôi ôi, có khi ta cũng phải làm một cái *mắt mơ màng*… Sắc tỷ: với nhan sắc của ngươi *nhìn khinh bỉ* …ta: *vừa chạy vừa khóc*…)
MC——meal card, tiếng Trung chính là cơm phiếu.
Lão mẹ đặc biệt đề cử, vị tiên sinh này chính là cơm phiếu 031, xem ra ngày mai phải cẩn thận thẩm tra.
Diệp Táp cắn bút máy cười yếu ớt, khép lại danh thiếp đặt lên trên ngăn tủ, liền nằm thẳng cằng hình chữ đại ( aka 大 ) tịch mộng tư thượng —— mộng Chu Công.
Nữ nhân trong cuộc đời xa xỉ phẩm lớn nhất là một cái tình yêu nam nhân. Diệp Táp mười phần đều là quỷ hẹp hòi, nàng duy nhất cho phép mình xa xỉ một lần chính là hàng đêm làm bạn với giường lớn.
Nàng là một người theo chủ nghĩa công lợi giả rõ đầu rõ đuôi, tự trả tiền vé máy bay nàng vĩnh viễn chỉ mua vé giá rẻ khoang phổ thông, nam nhân trước mặt nàng bất quá chỉ là cơm phiếu đi đường, mà mục tiêu suốt đời của nàng chính là tìm được một cái cơm phiếu tin cậy có thể cho nàng ăn đậu đôn thịt bò suốt đời. ( Liz: AAA, tỷ thật là kinh tởm, cư mà ta thích *cười gian xảo*…)
Ban ngày Diệp Táp ở bẹp trong nhà, Tiểu Nam xuất môn từ sáng sớm, nàng lại muốn ngủ thẳng đến khi trời tối, tuy nhiên nàng lại bị điện thoại của Tiểu Nam đánh thức , mở mắt thấy sắc trời 黢黢tối đen, vừa than thở việc ngủ quá mức sở trường của mình, vừa muốn ngủ thẳng đến khi mặt trời lặn sau Tây sơn, trong điện thoại tiếng hô của Tiểu Nam đã muốn sắp phá vỡ màng nhĩ nàng.
“Lão đại, nhanh đi thu quần áo, trời sắp mưa to !”
Ách, nguyên lai là trời đầy mây.
Diệp Táp từ trên giường đi đến ban công, đã bị một trận tiếng sấm ầm vang làm cho run lên, đỉnh đầu mây đen dầy đặc, điện thiểm lôi minh, quần áo của Tiểu Nam trên giá như cuồng ma loạn vũ trong gió điêu linh.
Này quỷ thời tiết! Diệp Táp đứng trên ghế run rẩy thu hồi quần áo sắp bị ướt, ách… Nha đầu này mua nội y hở hang như vậy khi nào? !
Đỉnh đầu lại vang lên tiếng sấm, bầu trời xẹt qua một đạo minh quang, ngay lúc cuồng phong loạn thổi, nàng lại thấy rất xốic một cái bóng người mơ hồ!
Tiểu lộ đài này là một nơi công cộng, ngày thường thật ra có không ít người lui tới, nhưng mà thời điểm điện thiểm lôi minh lại gặp một cái bóng đen như vậy vẫn là làm cho Diệp Táp cảm thấy một tia kinh hoảng.
Nàng dừng tay thu quần áo, đi lại phía trước xem, sàng đan phi vũ, cái bóng đen kia đứng ở bên cạnh lan can lộ đài, vẫn không nhúc nhích, cũng không thu quần áo, cũng không trốn mưa, chẳng lẽ thật là…
Diệp Táp chỉ cảm thấy cảnh vật bắn ra gió lạnh, không khỏi nhớ tới chuyện tiểu ban công ma quái mà Tiểu Nam nói.
Cũng tại Tiểu Nam, không thì giờ này hẳn nàng đang nằm trên giường lớn xa xỉ ngủ rồi!
Diệp Táp càng nghĩ càng hoảng hốt, bối rối chân tay nhanh chóng thu thập quần áo của Tiểu Nam, đang muốn nhìn xem cái bóng đen kia còn ở đó hay không, bầu trời lại đột nhiên lại nổi lên một trận gió lớn, trên trời nổ vang xẹt qua một đạo tia chớp sáng ngời, đạo bóng đen kia đúng vào lúc này quay đầu lại ——
A!
Diệp Táp cả kinh đột nhiên lui lại một bước, lại đã quên mất mình đang đứng trên ghế, liền lảo đảo một cái ngã xuống đất, đau mông sắp nát, đột nhiên đỉnh đầu lại bổ ra một tiếng sấm, sợ tới mức nàng hét lên một tiếng muốn chạy trở về, cái bóng đen kia lại chợt lóe thân lại đây .
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Là dụ chịu ngày đó đi đưa hàng! ( Liz: đã pảo ca ý ko phải chịu mà, ca ý là công công công công ~ 100 lần…)
Diệp Táp tâm lại răng rắc nhảy loạn dựng lên.
Nàng cầm lấy bàn tay đang chìa ra của nam nhân nọ, bị hắn kéo lên, dù mông còn rất đau nhưng là nàng vẫn không có cảm giác gì, chỉ thấy kinh hồn.
Đỉnh đầu phong vân biến sắc, cái nam nhân kia thực nhanh nhẹn giúp nàng đem quần áo thu tốt lắm, thời điểm hai người đang cầm quần áo chạy về trong phòng, ngoài phòng mưa đã to tầm tả .
Thời điểm nam nhân kia đem quần áo đưa cho, nàng mới phát hiện trong đống quần áo này hơn phân nửa là nội y gợi cảm của Tiểu Nam, nàng chỉ có thể trong lòng thầm mắng chửi nàng ta.
Cái nam nhân kia lại thủy chung vẻ mặt trầm mặc, đem quần áo giao cho nàng, chỉ lạnh lùng gật đầu: “Dương Mộc Phong.”
“Diệp Táp.”
Hắn gật gật đầu, xem như giới thiệu xong, xoay người vào nhà trọ đối diện.
Diệp Táp ôm một đống nội y gợi cảm của Tiểu Nam, ngây ngốc đứng ở trước cửa phòng, âm thầm sợ hãi than, nguyên lai ở cửa đối diện lại là một cực phẩm dụ chịu a!
Một thân hắc y phục, nói chuyện lại có bộ dáng mặt lạnh như tiền —— chẳng lẽ dụ chịu này kiêm chức sát thủ? ( Liz: ta quỳ xuống lạy tỷ, tỷ đừng có tưởng tượng linh tinh nữa đc ko, ko ta ko đỡ đc)
Nàng cuống quít lắc lắc đầu, đá bay ý tưởng hoang đường như vậy, gần đây nhất định là xem quá nhiều phim của Lưu Đức Hoa, tinh thần thất thường.
Giữa trưa Tiểu Nam đến liền nhào vào nội y 34D của nàng làm một trận cảm khái, Diệp Táp nói ngươi nha không cần cảm tạ ta, này là quý danh cách vách dễ nhìn giúp ngươi thu a.
Tiểu Nam vẻ mặt háo sắc: “Cái gì cái gì? Khoan khoan hãy bàn? Bộ dáng dễ nhìn là sao a? Suất hay không suất?” ( Liz: suất = soái tức là đẹp zai ý, hí hí)
” Nhất đẳng dụ chịu.” Diệp Táp một bên hoá trang một bên cười đến YD, Tiểu Nam cũng cười hì hì nói muốn đi qua cách vách mượn người đi thực địa khảo sát .
“Diệp Táp, có muốn đi cùng ta không?”
Diệp Táp lắc đầu, đêm nay còn phải đi thân cận tiên sinh cơm phiếu 031:
“Buổi chiều ba giờ ở khách sạn, hồng rượu cơm Tây.”
Diệp Táp cười thực giống một con hồ ly.
Tiểu Nam đối nàng chỉ có hèn mọn. Lần nào thân cận cũng đều là tế cái miếu ngũ tạng của nàng, mỗi lần ăn cơm thân mật Diệp Táp đều ăn thức sung sướng, thực làm cho người ta bội phục cái dạ dày của nàng. ( Liz: của chùa làm gì chả thế, ko ăn để phí đi à?)
Chuyện tình cảm đối với nam nhân Diệp Táp chính là không có hứng thú.
Nàng biết rõ chính mình không phải công chúa, cũng không có khả năng có vương tử cưỡi bạch mã từ trên trời giáng xuống, vì thế nàng cũng rất chấp nhận số phận, thực nhu thuận chưa bao giờ hy vọng xa vời cái gọi là nhất kiến chung tình, phi khanh không cưới, nàng nhất định nếu phải sống cả đời với một người thì tốt nhất chọn người nào có thể làm cơm phiếu bền chắc đi.
Tín niệm này ở trong lòng nàng cũng giống như đối với RMB, như thành luỹ mà cả vũ trụ không gì phá vỡ nổi. Duy nhất một lần công phá, liền gặp được Đại mạc cô lang trong《 long hồ 》đi.
Nàng thở dài.
Quả nhiên tình yêu của nàng chính là cái chén cụ, suy nghĩ cũng thật sự thực chén cụ. ( Liz: chén cụ là bi kịch a)
Quả nhiên nam nhân là không đáng tin cậy !
Nàng lắc đầu thở dài, vì thế hóa bi phẫn thành sức ăn hung hăng làm thịt MC—031 một chút, buổi tối mặt mày hồng hào trở về, Tiểu Nam nói nàng tựa như hắc sơn lão yêu vừa ăn no.
Hồng Sắc vừa nghe lời này liền vui vẻ, nàng kéo Tiểu Nam đến trước gương ngắm nghía hai gương mặt, một bên cười đến hoa lệ.
“Chậc chậc sách, nam nhân quả nhiên là bí quyết mỹ dung dưỡng nhan vĩnh bảo thanh xuân của nữ nhân nha! Tiểu Nam ngươi cũng nên bổ bổ …”
Hồng Sắc nhìn Tiểu Nam nhanh chóng lủi trở về phòng, cười một cái thật lớn rồi vào phòng bật máy tính lên, lập tức ủ rũ.
Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ.
Hồng Sắc trước kia xem phim võ hiệp mỗi lần thấy đại nhân vật phản diện bị ép tới đường cùng nói những lời này đều là cười nhạt.
Bất quá nàng hôm nay thực bất hạnh bỗng nhiên cảm thấy chính mình cũng sắp nhắc lại câu nói kia.
Buổi tối năm giờ vừa mới lên tuyến, nàng không tiếc số tiền lớn chạy lên kênh thế giới hướng bọn Tiểu Bạch lan giải thích chuyện phiêu xe gia tộc các thứ, rốt cục nhân dân thế giới đồng loạt nghi ngờ nàng mèo khóc chuột. ( Liz: tỷ đã thấy cái dốt của tỷ chưa, cần gì phải giải thích với loại tiện nhân đấy… Sắc tỷ: * cúi đầu thở dài* từ nay tỷ xin nghe theo muội… ta: hắc hắc hắc…)
Xem ra ở 《 long hồ 》 nàng không được làn Quách Tĩnh, chỉ có thể làm Dương Khang a. ( Liz: nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, chắc mọi người đều biết.)
Thở dài, có đôi khi con người phải như thế, muốn không kiêu hùng cũng không được.
Dù sao đã quyết định tiếp tục ngoạn, trong trò chơi PK là điều không thể tránh khỏi, đánh không lại thì bỏ chạy, nàng cũng chẳng có gì lo lắng.
Nàng quyết định tu chỉnh lại trang bị một chút, cho dù quải ( như kiểu để nick auto rồi đi ra ngoài ấy), cũng muốn mình hình thái tuyệt đẹp, khí thế lừng lẫy, cũng không uổng phí hiện tại ở trò chơi nàng nổi tiếng như vậy. ( Liz: pó tay với tỷ…)
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
54 chương
163 chương
141 chương
413 chương