Đại thần ôm vào lòng: 101 nụ hôn sâu

Chương 286 : có thể cho anh ôm một cái không? (7)

“Cô ấy mang thai ngoài tử cung, lúc phát hiện đã được hai tháng. Bác sĩ nói, có lẽ là do lần đầu mang thai nên cô ấy không có kinh nghiệm. Bị trễ kinh cũng không đến kiểm tra, mãi cho đến khi đau bụng, chảy máu, mới được người ta đưa đến bệnh viện.” “Thai ngoài tử cung vốn rất nguy hiểm, khi cô ấy được đưa đến bệnh viện lại có dấu hiệu xuất huyết, tình huống thật sự rất khó giải quyết. Cho nên bệnh viện ngay lập tức đưa vào phòng phẫu thuật khẩn cấp.” “Trong quá trình phẫu thuật, vì xuất huyết quá nhiều, suýt tí nữa cô ấy chết trên bàn phẫu thuật. Hôm nay khi tôi đến bệnh viện hỏi thăm tình hình, đã gặp bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho cô ấy, nghe nói lúc đó tim cô ấy đã ngừng đập. Bệnh viện gần như quy động tất cả y bác sĩ đến hỗ trợ, suốt hai giờ liền mới kéo cô ấy từ Quỷ Môn Quan trở về...” Thai ngoài tử cung; xuất huyết; phẫu thuật khẩn cấp; xuất huyết nhiều; trái tim ngừng đập; Quỷ Môn Quan... Từng chữ tàn khốc như vậy cứ lần lượt chạy qua đầu Hạ Quý Thần, lòng của anh đau đớn, co rút từng cơn. Khi anh học lớp 10 ở Tô Thành, tuổi anh còn nhỏ, chỉ vì câu nói của cô “Mỗi người đưa một cái bánh bao” mà nhìn theo bóng lưng cô có cảm giác “Đột nhiên tỏa sáng.” Năm đó, anh còn trẻ tuổi, rất ngông cuồng, không biết sợ, cũng không biết trời cao đất dày, ỷ vào bản thân ở khối 10 Tô Thành không ai dám chọc. Cho nên đã bảo tên Mập năm lần bảy lượt đến phòng học tìm cô. Lúc gặp cô ở nhà, một cái liếc mắt là cả đời. Từ đó về sau, chính bản thân anh cũng không nhận ra được mình lại vì cô mà không ngừng thay đổi. Cố gắng học tập chỉ vì có thể làm điểm tựa cho cô. Không đi qua đêm, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, chỉ vì có thể gặp được cô ở nhà. Anh coi trời bằng vung, một lòng che chở cô, thậm chí còn bảo anh em của mình che chở cô, không ai dám trêu chọc cô. Sợ nói sai một câu, làm cho cô buồn thì sẽ bị anh lôi đến rừng cây phía sau trường học, tẩn cho một trận tơi bời. Anh cảm thấy bản thân đã bỏ ra rất nhiều thứ vì cô, xuất thân của anh tốt. Từ ngày hiểu chuyện, luôn luôn có người đứng bên cạnh ủng hộ, anh chưa từng phải nịnh nọt ai. Cho nên khi biết rõ người cô vẫn luôn nghĩ đến không phải là anh. Anh rất ghen ghét, thật sự ghen ghét, anh cảm thấy cô không biết phân biệt tốt xấu... Anh thật sự nghĩ sẽ xóa sạch hình bóng cô trong thế giới của anh. Anh chắc chắn mình sẽ làm được. Thế nhưng, anh làm không được. Anh lại bỏ sỉ diện của mình, mỗi tháng lén lút chạy đến Bắc Kinh để được thấy cô một lần. Lúc đó anh nghĩ, anh đã đối với cô rất tốt... Tốt đến chính anh cũng cảm động. Cho nên khi cô rời xa anh, né tránh anh, vội vàng phủi sạch quan hệ với anh. Anh thật sự không cam lòng, muốn cho cô nếm thử tất cả đau đớn mà anh phải gánh chịu. Mãi cho đến khi nhận được điện thoại của Hàn Tri Phản, anh mới biết được bản thân của mình thật tồi tệ thật quá đáng làm sao? Anh yêu cô sao? Anh thật sự rất yêu cô, cả đời này. Dù là tốt đẹp hay xấu xa, là tủi hổ hay điên cuồng, cũng đều bởi vì cô. Có thể cái mà anh gọi là yêu, chính là thứ tổn thương cô sâu nhất. Anh vẫn luôn cho rằng, ba năm trước đây. Tai nạn xe cộ mà Thiên Ca gây ra, khiến cô hôn mê ba năm đã thật sự vô cùng độc ác, không cách nào tha thứ. Nhưng giờ phút này anh mới phát hiện, anh và Thiên Ca cũng chẳng khác gì nhau. Không phải anh cũng khiến cho cô suýt nữa mất mạng hay sao? Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần không hề nghĩ ngợi lập tức giơ tay tát hai cái lên mặt mình. Anh yêu cô sao? Cho đến bây giờ, anh mới phát hiện, anh yêu cô. Nhưng đồng thời anh cũng yêu thể diện của mình, tôn nghiêm của mình. Anh yêu cô sao? Nhưng mà anh lại không biết yêu, cũng chưa từng học cách yêu như thế nào.