Đại thần ôm vào lòng: 101 nụ hôn sâu

Chương 282 : có thể cho anh ôm một cái không? (3)

Hạ Quý Thần nhíu mày, trong mắt lóe lên sự khó hiểu. Đúng, đúng, đúng, chính là xin lỗi… Cái cớ này quả thực là tốt đến không thể tốt hơn. Quý Ức vừa tự âm thầm khen ngợi bản thân thực sự rất thông minh, vừa nhìn về phía Hạ Quý Thần, tiếp tục nói: “Tuy là Thiên Ca đã làm rất nhiều chuyện mờ ám với tôi, nhưng mà ngày hôm qua tôi cũng không nên làm ra chuyện như vậy. Dù sao thì đoàn phim không phải nhà của tôi. Hiện tại làm cho đoàn phim phải thay đổi kế hoạch quay, khiến những diễn viên khác cũng phải thay đổi lịch diễn, mang đến cho đoàn phim rất nhiều phiền phức, thực sự rất xin lỗi!” Hóa ra, vừa nãy cô không hề nghĩ ngợi phản bác anh ba lần “Không, không, không” là bởi vì nguyên do như vậy… Trong lòng Hạ Quý Thần lại lần nữa tràn đầy vui sướng, khuôn mặt vừa phủ một lớp màn tối tăm, giờ đã bị quét sạch. Ngay sau đó, giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Chuyện đã qua, cô cũng đừng để tâm quá nhiều.” Có lẽ là không ngờ Hạ Quý Thần lại tốt tính như vậy. Quý Ức có hơi ngẩn người. Sau đó nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, rồi lặng lẽ liếc mắt nhìn thoáng qua anh. Anh lấy hộp cơm trứng chiên được gói cẩn thận từ trong túi ra, tay trái cố gắng tháo nắp hộp. Quý Ức thấy vậy liền vội đưa tay ra giúp đỡ. Ở nhà hàng cô đã nhìn thấy Hạ Quý Thần sử dụng tay trái rất bất tiện, cho nên khi nhân viên phục vụ đóng gói thức ăn, cô cố ý bảo phục vụ lấy thêm một cái thìa bỏ vào. Cô sờ soạng lấy cái thìa từ trong túi ra, dùng khăn tay lau một lượt, sau đó dùng thìa trộn cơm xong mới đưa đến trước mặt Hạ Quý Thần. Thu hết vào mắt một loạt động tác của cô, Hạ Quý Thần chần chừ không nhận cái thìa. Quý Ức khó hiểu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Quý Thần, vẻ mặt của anh cũng không có nhiều thay đổi, vẫn là biểu cảm trong trẻo, lạnh nhạt như mọi ngày. Nhưng mà để ý kĩ có thể nhận thấy trong mắt anh hiện lên một chút vui vẻ. Quý Ức giật mình, còn chưa kịp xác định là mình có hoa mắt hay không. Hạ Quý Thần đã thu lại biểu cảm trên mặt, đưa tay nhận lấy cái thìa từ tay cô. Quý Ức ngồi bên cạnh anh trong suốt quá trình dùng cơm. Khi thấy anh dùng thìa tán cơm, cô sẽ chủ động đưa tay làm giúp anh. Hai người phối hợp rất ăn ý, tuy vẫn như cũ không trò chuyện nhiều với nhau, nhưng không khí lại rất hòa hợp. Một hộp cơm trứng chiên chỉ trong vài phút đã hết. Quý Ức thấy vậy liền đi đến quầy Bar bên cạnh, giúp Hạ Quý Thần pha một tách cà phê nóng. Khi cô quay lại thì anh đã ngừng đũa, đang cầm điện thoại di động gõ chữ. Quý Ức nhẹ đặt tách cà phê trước mặt Hạ Quý Thần, anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Sau đó chỉ về phía Sofa, nói nhỏ một câu: “Chờ tôi một chút!” Rồi lại tiếp tục cúi đầu, tay trái nhanh nhẹn gõ từng chữ trên màn hình di động. Vừa nãy, Quý Ức vô tình nhìn vào màn hình điện thoại di động của anh, thấy anh đang gửi một tệp đính kèm. Biết rõ anh đang phải xử lý công việc, cho nên cô liền yên lặng ngồi chờ bên cạnh. Cô thấy Hạ Quý Thần dùng di động mới sực nhớ đến di động của mình. Cả ngày hôm nay cô không có đụng vào nó, liền sờ soạng lấy di động từ túi quần ra. Sau khi mở khóa màn hình, Quý Ức theo thói quen vào kiểm tra mục tin nhắn, bỏ qua một loạt tin nhắn nhắc nhở, cô kéo xuống phía dưới. Cuối cùng nhìn thấy một cái tên quen thuộc: “Hạ Dư Quang” Có hai tin nhắn chưa đọc. Thời gian gửi đến là rạng sáng ngày hôm nay.