Đại thần ôm vào lòng: 101 nụ hôn sâu
Chương 277 : cho tới bây giờ em không chỉ có một mình, em còn có tôi (8)
Cho nên, đúng như cô vừa đoán, những cái tên mà trợ lý phục trang chỉ ra đều có ít nhiều liên quan đến việc Thiên Ca đối phó cô và trong vòng một đêm, những người này đều bị đoàn phim sa thải!
Loại chuyện sa thải nhân viên với quy mô lớn như vậy, nhất định phải là người có quyền hạn chủ yếu trong đoàn phim mới có khả năng làm được, mà phụ trách chính của “Tam Thiên Si” chính là… Hạ Quý Thần.
Vậy nên tất cả những chuyện này đều là ý của anh ta?
Cũng đúng, có thể thay đổi phân đoạn diễn của cô, sắp xếp người diễn trước các phân đoạn sau, trừ đạo diễn chính là anh ta ra, thì không có người thứ hai có thể làm được.
“Tiểu thư! Tiểu thư!” - Sau khi nhân viên lễ tân báo xong một loạt tên, thấy Quý Ức không có phản ứng gì, nhịn không được lên tiếng gọi cô.
Quý Ức hoàn hồn, ngơ ngẩn nhìn nhân viên lễ tân một lúc mới kịp phản ứng. Vội vàng nhìn về phía nhân viên lễ tân, nói một câu: “Cảm ơn, đã làm phiền cô!”
Nhân viên lễ tân: “Không có gì!”
Quý Ức mỉm cười đáp lại, cũng không nói gì thêm mà xoay người đi lên lầu.
Không có cảnh quay, Quý Ức vốn định nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt, để tinh thần thoải mái hơn một chút. Nhưng bởi vì vô tình biết được những chuyện kia, sau khi trở lại phòng ngủ, tâm trạng Quý Ức lại hỗn loạn giống như tối hôm qua sau khi Trình Vị Vãn rời khỏi, cô không có cảm giác buồn ngủ.
Không dễ gì trải qua một buổi sáng. Đến giữa trưa, Quý Ức tạm quên đi những rối rắm trong lòng, đi xuống lầu ăn cơm trưa.
Có lẽ là bởi vì ăn quá no và trong người có hơi mệt. Nên khi trở về phòng, rốt cục Quý Ức thiếp đi lúc nào không hay.
Trong khoảng thời gian này, có lẽ là thật sự mệt mỏi. Nên cô ngủ một giấc quên trời quên đất, đến khi thức dậy thì bên ngoài cửa sổ đã chạng vạng tối.
Quý Ức đi rửa mặt, sau đó đi xuống nhà hàng.
Cô không có cảm giác đói, nên chỉ lấy một ít trái cây và Salad, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Còn chưa kịp động đũa, Quý Ức đã thấy Hạ Quý Thần cùng một vài quản lý đoàn phim đi vào.
Ánh mắt của cô không tự chủ được dừng bên người Hạ Quý Thần. Anh đang trò chuyện với phó đạo diễn, thái độ vô cùng chăm chú. Cho nên không để ý Quý Ức đang ngồi ở một góc phòng.
Hôm nay đoàn người ngày chủ yếu chỉ đến ăn cơm, cho nên cũng không đặt phòng VIP, lại ngẫu nhiên chọn một cái bàn lớn, cùng ngồi xuống.
Bọn họ nói qua loa vài câu với quản lý nhà hàng. Ngay sau đó, nhân viên phục vụ lập tức mang thức ăn lên.
Hạ Quý Thần vừa ăn cơm, vừa trò chuyện với phó đạo diễn.
Do anh ngồi quay lưng về phía Quý Ức, vì vậy mà cô có thể dễ dàng nhìn thấy được cánh tay bị thương của anh.
Là tay phải, có lẽ miệng vết thương vẫn chưa khép lại nên cầm đũa rất bất tiện. Anh ăn cơm bằng tay trái, hẳn là không quen, do đó rất tốn sức, luôn không gắp được thức ăn. Anh ăn không được bao nhiêu thì quyết định buông đũa.
Dường như bọn họ còn có chuyện cần phải làm nên đã ăn rất nhanh, sau đó rời khỏi nhà hàng.
Lúc này Quý Ức mới thu hồi ánh mắt của mình, tiếp tục bữa tối với tâm trạng rối bời.
Cô ăn không được bao nhiêu thì buông đũa, chăm chú nhìn sắc trời đang dần thay đổi bên ngoài cửa sổ. Nhìn một lúc, cô mới quay đầu, gọi nhân viên phục vụ đứng gần đó: “Phiền cô làm giúp tôi một phần cơm chiên trứng.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, còn chưa rời đi, Quý Ức đã bổ sung thêm một câu: “Đóng gói!”
Đợi khoảng 10 phút, nhân viên phục vụ đem phần cơm chiên trứng đã gói lại kĩ đưa đến bàn Quý Ức.
Quý Ức nói “Cám ơn” với nhân viên phục vụ. Đợi cô ấy đi khỏi, cô chăm chú nhìn cái túi trước mặt hồi lâu, sau đó mới cắn môi, đứng dậy, xách nó đi.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
93 chương
49 chương
72 chương
74 chương
16 chương
49 chương
19 chương