Đại thần ôm vào lòng: 101 nụ hôn sâu

Chương 267 : không có công bằng, chỉ có cô sai cô ấy đúng thôi (8)

Quá nhiều phẫn nộ trong lòng chưa thể giải tỏa, cho nên anh ta mới bày ra tất cả khó chịu cùng thất vọng như vậy. Cảm xúc phức tạp chồng chất trong lòng, làm cho Hạ Quý Thần không kịp thích ứng, anh ta mím chặt môi, trừng mắt nhìn Quý Ức một lúc, sau đó chợt buông lỏng tay cô, dùng sức kéo cửa bước từng bước nhanh chóng rời khỏi phòng. Cửa bị đóng mạnh lại, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Quý Ức dựa vào vách tường, bình tĩnh đứng một lúc, mới chống một bên hông bị đau từ từ đi đến ngồi xuống giường. Quý Ức không biết mình đã ngồi yên như vậy bao lâu, cũng không biết trong lòng mình rốt cục đang suy nghĩ cái gì. Tóm lại suy nghĩ của cô có hơi loạn, lúc cô không dễ dàng gì bình tâm lại, đứng dậy muốn đi đến nhà vệ sinh, mắt cô bỗng dưng nhìn thấy cái túi đang đặt trên quầy bar. Cái đó là do Hạ Quý Thần mang đến... Quý Ức đứng bên giường một lúc lâu, mới nhấc chân đi tới trước. Kéo cái túi kia ra, đập vào mắt là một hộp thức ăn được đóng gói kỹ. Bên cạnh còn có một cái túi nhựa, bên trong có mấy hộp thuốc trị bỏng, có vitamin, còn có cả thuốc trị vết sẹo... Hạ Quý Thần anh ta... Sau khi anh ta đưa cô về phòng, không hiểu sao lại tức giận nhưng dù cho đóng sập cửa bỏ đi, cũng không vứt bỏ cô ở đó, mặc kệ không quan tâm, mà là đi mua bữa tối và thuốc cho cô sao? Ở B Ảnh này vốn dĩ không hề có tiệm thuốc, chẳng lẽ anh lái xe đến nội thành mua hay sao? Trong lòng Quý Ức không dễ gì mới yên tĩnh trở lại, bất chợt như bị ném phải mấy khối đá lớn, làm nổi lên muôn ngàn tầng sóng. Nếu trước đó cô vẫn luôn không biết rõ được rốt cục trong lòng Hạ Quý Thần nghĩ như thế nào về cô... vậy thì bây giờ, nhìn thấy những thứ trong cái túi này, cô không thể không thừa nhận một sự thật, Hạ Quý Thần anh ta... trong lòng anh ta thật rất quan tâm và có nghĩ về cô. ---- Tầng cao nhất khách sạn, phòng 1001. Hạ Quý Thần kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, đưa lưng về phía Hàn Tri Phản đang ngồi trên sofa, đứng trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt thản nhiên nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Hàn Tri Phản vẫn không ngừng nói cái gì đó bên tai anh, nhưng anh không mảy may nghe một chữ nào, cũng không có tâm trạng tranh cãi, không khí trong phòng vô cùng lạnh lẽo. Một hồi lâu có tiếng gõ cửa phòng, Hàn Tri Phản hô một tiếng “Vào đi”, thư ký riêng của Hạ Quý Thần đẩy cửa đi vào dẫn theo Trình Vị Vãn. Lúc thư ký kia đi qua bên phía Hàn Tri Phản, trước hết anh ta lên tiếng chào Hàn Tri Phản, sau đó mới đến bên cạnh Hạ Quý Thần, thấp giọng nói: “Hạ tiên sinh, Trình tiểu thư đã tới, anh hãy để cho cô ấy giúp anh xử lý vết thương...” Dường như Hạ Quý Thần đang nghĩ cái gì đó, nghĩ đến nhập thần mãi không chớp mắt. Anh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó mới thu lại ánh mắt, liếc nhìn thư ký bên cạnh, rồi cúi đầu nhìn thoáng qua cái khăn mà anh đang nắm chặt tròng lòng bàn tay. Đã được một lúc lâu rồi, mà vẫn còn vết máu không ngừng chảy ra bên ngoài. Một hồi lâu Hạ Quý Thần nheo mắt, dụi tắt điếu thuốc trên tay, tiện tay quăng gạt tàn thuốc vào gạt tàn cạnh bên. Sau đó xoay người nhìn về phía Trình Vị Vãn: “Trước hết cô đến phòng 2006, xem xem vết thương của cô ấy đã cầm máu chưa?” Thư ký nghe anh nói vậy, không đợi Trình Vị Vãn đáp lại đã nói trước: “Hạ tiên sinh, vết thương của anh còn chưa được xử lý, bên trong còn có miểng thủy tinh, nếu không lấy ra...” Thư ký còn chưa nói hết câu, Hạ Quý Thần đã mở miệng cắt ngang, giọng điệu rất nhạt: “Tôi nói đi đến phòng 2006 trước, đi đến phòng 2006 trước.” Giọng của anh không mạnh nhưng đủ để ép buộc thư ký ngừng nói.