Đại thần ôm vào lòng: 101 nụ hôn sâu
Chương 257 : sao không nói với tôi? (8)
Trong mắt Thiên Ca có chút đỏ lên, tức giận nói:
“Quý Ức, cô nói chuyện chú ý một chút!”
"Chú ý?" - Trong lòng Quý Ức cảm thấy buồn cười.
Cô ta bắt "Cô nói chuyện chú ý một chút". Cô ta thì sao? Những năm gần đây khi nói chuyện, khi làm việc, cô ta có chú ý sao?
Cô ta tới phòng cô, giả vờ thăm bệnh, thực ra là cố gắng vớt vát hình tượng của mình. Nhưng mục đích không phải đến để ức hiếp cô sao?!
Từ khi vào đoàn phim đến bây giờ. Cô vẫn luôn chịu đựng, nhịn lâu như vậy cũng coi như là chịu đựng đủ rồi. Bây giờ Qúy Ức muốn cô ta hiểu rằng, từ ngày hôm nay là người nào sẽ bắt nạt người nào!
Quý Ức suy nghĩ, chậm rãi mở miệng nói:
“À, đúng rồi, tôi quên hỏi cô, người chịu tội thay cô phải bị tạm giam bao nhiêu lâu vậy?”
Đây là điều khiến Thiên Ca khó chịu nhất! Cô chính là cố ý nói ra điều không nên nói!
Không như Quý Ức tưởng tượng, cô vừa nói ra lời này Thiên Ca chỉ cắn răng nghiến lợi chỉ vào cô và nói một chữ “Cô...” rồi không biết tiếp tục nói thế nào.
So với vẻ tức giận của Thiên Ca, Quý Ức lại nở nụ cười nhàn nhạt. Cô nhìn về phía Thiên Ca, không thèm để ý đến cô, vừa nghịch ngón tay vừa ung dung nói:
“Nghĩ lại cũng thấy đáng tiếc, người duy nhất có đầu óc bên cạnh cô lại phải vào đồn cảnh sát.!”
“Quý Ức, cô câm miệng cho tôi!” - Khuôn mặt Thiên Ca đanh lại.
Coi thường lời cảnh cáo của cô ta, Quý Ức càng cười tươi hơn, thậm chí giọng nói càng thêm dịu dàng dễ nghe:
“Tổn thất nghiêm trọng như vậy còn chưa nói, lại còn khó mà giữ được hình tượng của mình, thật sự là tiền mất tật mang!”
“Quý Ức, cô đừng có ở đó mà khiêu khích chọc giận tôi!”
Khi người ta tức giận thường thích châm chọc, uy hiếp người khác, Thiên Ca cũng không ngoại lệ. Huống hồ, cô ta hiểu rất rõ về quá khứ của Quý Ức, lời nói không chút nể nang:
“Nói về chuyện tiền mất tật mang, ai cũng rõ không bằng cô, không phải sao? Năm lớp 12, cô rõ ràng là thích Hạ Dư Quang, nhưng lại leo lên giường Hạ Quý Thần. Hạ Quý Thần không xem cô như con người. Cô còn vì anh ta mà đi phá thai, xém chút nữa thì mất mạng! Cô nói xem, Hạ Quý Thần đối với cô như vậy. Cô còn có thể làm mọi chuyện để cho anh ta vui rồi đưa cô vào đoàn phim. Năm đó, cô không đơn giản là bị tiền mất tật mang mà nhiều năm sau còn bị người ta coi thường.”
Những lời Thiên Ca nói ra làm nụ cười trên môi Quý Ức từ từ biến mất.
Đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô. Những năm gần đây, đến bản thân cô cũng không dám nhắc lại nhưng cô ta lại đem nỗi đau đó để sỉ nhục cô.
Ánh mắt Quý Ức chợt lạnh đi, cô quay đầu lại, ngắt lời Thiên Ca:
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút ra khỏi phòng tôi ngay!”
“Cút? Tại sao tôi phải cút?”
Thiên Ca ngồi trên giường của Quý Ức, lời nói càng quá đáng:
“Thực lòng mà nói... Quý Ức, cô cũng không phải là lần đầu tiên bàn điều kiện với Hạ Quý Thần để đạt được vai diễn này phải không?"
Đây là lần thứ hai Thiên Ca nhắc tới chuyện cũ năm đó. Sắc mặt Quý Ức càng lạnh đi, cô khẽ nhướng Mày, trong ánh mắt có sự tức giận:
“Thiên Ca, cô đứng trước mặt tôi nói hoài không dứt, không sợ làm tôi tức giận, lại bị khởi tố ra tòa lần nữa sao?”
Thiên Ca không biết rằng câu nói này của Quý Ức có giấu hàm ý, mặt vẫn tỏ thái độ coi thường nói:
“Dừng!”
Truyện khác cùng thể loại
510 chương
85 chương
143 chương
12 chương
113 chương
21 chương
35 chương