Đại thần ôm vào lòng: 101 nụ hôn sâu

Chương 117 : Cô không xứng để tôi là như vậy (7)

Quý Ức đang suy nghĩ lại nghe được âm thanh nói chuyện của hai cô gái kia. “Khó trách, tôi đang nghĩ đạo diễn Lương có thâm niên trong nghề như vậy, làm sao lại tuyển một vị phó đạo diễn trẻ tuổi như thế, nguyên lai là phó đạo diễn rất có địa vị nha”. “Đâu chỉ có thế! Nói ra có khi cô sẽ không tin, phó đạo diễn còn đang học đại học nữa cơ, chưa có tốt nghiệp đâu”. Nghe đến đây, tuy rằng biểu tình trên mặt của Qúy Ức không có biến hóa gì nhiều nhưng đáy lòng lại hung hăng chấn kinh (chấn động + kinh sợ) một chút. Cô vẫn luôn luôn cho rằng, người làm ra “Tình cờ gặp gỡ” có thể quay được một bộ phim có nội dung thâm thúy như vậy nhất định là một người có lai lịch dọa người, ít nhất cũng hơi có tuổi một chút, không nghĩ tới cư nhiên là một thiếu niên thiên tài …. Lúc Qúy Ức đang miên man suy nghĩ, phòng nghỉ bỗng nhiên truyền đến âm thanh của nhân viên công tác: “Tất cả chuẩn bị, sắp bắt đầu quay!” Quý Ức vội vàng thu hồi tâm tình, cầm kịch bản lên, sau đó cùng những diễn viên khác đi đến chỗ quay phim. Đạo diễn Lương đang cầm kịch bản đứng ở giữa trường quay, đối diện với nữ chính giảng diễn. Đoàn người đại khái đợi tầm mười phút, một người phụ trách liền chạy tới nói: “Đạo diễn Lương, phó đạo diễn tới rồi!”. Đạo diễn Lương nghe nói liền gật gật đầu mấy cái, sau đó tiếp tục hàn huyên cùng nữ chính hai câu rồi mới bảo tất cả mọi người chuẩn bị, nói xong liền đi về chỗ máy theo dõi. Đạo diễn Lương vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, bên cửa hông của cung điện liền có một người đi vào. ( phim trường được dựng cảnh cung điện) Trong cung điện rất nhiều người đều kêu “phó đạo diễn”, Qúy Ức cũng theo đó mà quay đầu lại nhìn người mình đã tò mò từ lâu. Một bóng người thon dài mạnh mẽ không kịp đề phòng cứ vậy thẳng tắp xâm nhập vào mắt của Qúy Ức. Đối mặt với đoàn người tiếp đón, hắn không có chút biểu tình gì đi về phía chỗ đạo diễn Lương đang ngồi trước máy theo dõi. Hắn mang theo một chút vội vàng bước từng bước lớn, đối diện với Qúy Ức là sườn mặt của hắn cho nên cô nhìn có chút không rõ, nhưng chưa đến nửa giây đầu tiên cô liền nhận ra hắn. Đạo diễn của “Tình cờ gặp gỡ”, phó đạo diễn của “Vương thành”, thiếu niên mà lúc nãy Qúy Ức mới bội phục trong lòng cư nhiên là ….. Hạ Qúy Thần! Cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới sẽ là hắn! Cho dù giờ phút này cô đã nhìn thấy rõ ràng nhưng vẫn là có chút không thể tin được! Quý Ức ngây ngốc tại chỗ, cô nhìn chằm chằm Hạ Qúy Thần một lúc lâu cũng chưa có phản ứng lại được. Hạ Qúy Thần dừng ở trước máy theo dõi, kéo ghế dựa ra một chút, ưu nhã ngồi xuống. Đạo diễn Lương ghé vào tai của Hạ Qúy Thần nói nhỏ hai câu, hắn hơi hơi gật đầu, sau đó liền cầm loa, mở miệng: “Mỗi người vào vị trí của mình!” Tất cả mọi người đều chuẩn bị tốt, duy chỉ có Qúy Ức vẫn đứng sững sờ tại chỗ. “Tiểu Cửu!”, đạo diễn Lương liền mở miệng kêu tên nhân vật của Qúy Ức. Qúy Ức lúc này mới hoàn hồn, ý thức được chính mình thất thố nên cô liền cúi đầu xin lỗi đạo diễn Lương, lúc ngẩng đầu cô rõ ràng nhìn thấy Hạ Qúy Thần hơi liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt của hắn bình tĩnh không có chút gợn sóng, giống như hắn và cô chỉ là người xa lạ. Quý Ức chỉ nhìn thoáng qua liền vội vàng thu hồi tầm mắt, quay đầu chạy tới cửa cung điện rồi đứng yên.