Đại Thần Manh Động
Chương 7 : Nghĩ đến cái title đúng là vất vả TT
Diệp Nhân Sênh nhớ lại cảnh tượng đầy xấu hổ mấy hôm trước, nhất thời chột dạ ngẩng đầu lên.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Đương nhiên rồi chỉ cần ngươi không chê ta là bác sĩ chưa mãn cấp = = Nhất định sẽ nhanh hơn Lưu Vân và Thiên Kiếm.
Một lúc sau.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Không sao cả.
Nếu đã nói xong thì mọi việc đã được giải quyết, Diệp Nhân Sênh cũng rất thản nhiên, trực tiếp mời Lệnh Hồ tổ đội.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Chúng ta đến Lương trưởng lão ở Tân Thủ thôn nhận nhiệm vụ bái sư đi = =
Lệnh Hồ không nói gì, Diệp Nhân Sênh truyền tống đến Tân Thủ thôn, thấy trên bản đồ chấm nhỏ màu xanh của anh ta, bỗng giật mình phát hiện ra anh đang đứng trước mặt Lương trưởng lão.
…Chẳng lẽ hắn ta đã liệu trường rằng mình sẽ đồng ý? Diệp Nhân Sênh bĩu môi, cưỡi chú ngựa đỏ chạy tới trước mặt
NPC, mới chỉ click vài cái thì đối thoại đã không tiến hành được nữa, cô nghi hoặc mở phần nhiệm vụ ra, trên đấy viết rõ ràng là muốn bái sư phải đóng hai trăm lượng bạc.
NPC này tính ăn cướp sao!
Ăn mày Diệp Nhân Sênh nhìn số tài sản hai trăm của mình, thấm thúy được cảm giác bất lực sâu sắc, tuy rằng thao tác kĩ năng của cô luôn tốt, nhưng từ trước đến nay kĩ năng đời sống lại vô cùng kém cỏi, không có ý định buôn bán làm ăn, hai trăm lượng trên người hoàn toàn là do làm nhiệm vụ mà có, nếu không phải Ngọc Thanh đường yêu cầu phải phối hợp hái thuốc thì rất có thể ngay cả kĩ năng đời sống cô cũng chẳng thèm học.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Cái đấy… ha ha, để ta đưa ngươi đi làm nhiệm vụ phó bản là được rồi = = bái sư gì đó phiền toái lắm.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Muốn bao nhiêu?
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: …
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Hai trăm lượng = =
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Chờ đấy.
Diệp Nhân Sênh đứng nguyên một chỗ chờ, bỗng nhiêm cảm thấy có chút khinh bỉ bản thân, ít nhất cô cũng là một nick lớn tám mươi cấp, vậy mà ngay đến cả hai trăm lượng bạc cũng phải để lính mới người ta bỏ ra, thật đúng là mất mặt. Vì thế cô chui vào mấy cửa hàng gần đó, đem mấy thứ năm xưa không nỡ vứt bán một cái sạch bóng, dù sao thì cũng được năm mươi mấy lượng, như vậy cũng coi như là lễ bái sư, cô không phải là bản sao của người hay mua sắm trang bị vật cưỡi, có tiêu cũng chỉ là ít thuốc nước, nên số bạc đó cũng đủ để giúp cô chống đỡ.
Vừa mới hạ quyết tâm, đã thấy trước mặt nhảy ra khung đối thoại.
Lệnh Hồ muốn giao dịch với bạn, [Đồng ý] [Từ chối]
Theo bản năng Diệp Nhân Sênh chọn đồng ý, đột nhiên bị số tiền làm cho hoa mắt.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Đưa nick nhỏ đi thăng cấp cũng phải cần tiền, ngươi cầm lấy đi.
Diệp Nhân Sênh run rẩy.
Đại gia! Nhất định là đại gia! Lại có số tiền lớn như thế! Là ba ngàn lượng bạc đó á á á á.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh ly Nhân: Số tiền này ngươi lấy ở đâu…
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Chuyển từ nick cũ sang.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: = = thì ra ngươi còn có nick lớn.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Người khác cho, không thích.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: = =
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ngươi có số tiền này, có thể tìm một nick lớn mãn cấp nào đó, chỉ cần vài ngày sẽ lên đến tám mươi.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Không cần bái sư ta đâu.
Diệp Nhân Sênh trái lại thấy rất bình thường, tuy rằng được một đồ đệ có thanh vọng thế này, nhưng nhiệm vụ thiết yếu của cô là mãn cấp, thu nạp đồ đệ sẽ khiến thời gian thêm chậm trễ.
Anh im lặng một lúc.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Lười tìm.
…
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật là bi thương, ngay từ đầu anh ta đã nhớ rõ lời hứa hẹn trong lúc chột dạ của cô, đoán được mình sẽ đồng ý đưa anh ta đi thăng cấp, nên đã trực tiếp chạy đến đây…
Vì thế, nhờ có tiền mà quá trình bái sư trở nên hết sức nhanh chóng, Diệp Nhân Sênh thấy trước mặt mình là một nam Ma Ẩn lính mới, mái tóc đen, anh tuấn khôi ngô, phía trước hai chữ
“Lệnh Hồ” là mấy chữ to “đồ đệ của Sênh Sênh Ly Nhân”. Đột nhiên cô cảm thấy được một ngày sứ mệnh làm thầy chung thân làm mẹ vĩ đại.
…
Được rồi, nhưng thật ra cô không lấy nhiều tiền của người ta đâu, đừng hiểu nhầm ý tốt của cô…
Vì thế cuộc sống con ghẻ đã ở ngay trước mắt rồi.
Hai người hẹn nhau sẽ lên mạng từ lúc sáu giờ rưỡi cho đến mười một giờ mỗi ngày, một tuần cứ trôi qua như vậy, rất khó nói rõ ai mới là con ghẻ.
Bởi vì ngoài việc không buôn bán ra, Diệp Nhân Sênh còn có một khuyết điểm rất đau, đó chính là… mù đường.
Vừa mới đi qua đường, xoay người giao trả nhiệm vụ là cô đã không biết ở đâu rồi. Không tính việc không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, mà ngay đến cả một phó bản sơ cấp, cô cũng phải vạch đường trước, sau đó mới có thể giết hết quái và quay trở về…
Lúc đầu Lệnh Hồ còn có thể nhắc nhở cô vài lần, nhưng sau lại rõ ràng lười đánh chữ, đợi đến lúc Diệp Nhân Sênh kịp phản ứng cưỡi ngựa đỏ vui vẻ đi ra.
Đương nhiên, cô sẽ không nói là mình bị lạc đường.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Aha ha ta đi xem còn sót con quái nào không (biểu tượng nhe răng)
Hiển nhiên là Lệnh Hồ mặc kệ cô, Diệp
Nhân Sênh giết quái thì khỏi phải nói, mặc dù là chức vụ bác sĩ, nhưng đối với một phó bản nhỏ này thì vẫn là dư dả, sẽ không để sót mất con quái nào.
Đồng thời Diệp Nhân Sênh cũng vô cùng hoài nghi, Lệnh Hồ này có phải là lính mới thật không, rất nhiều thao tác không cần cô phải nhắc, tuy rằng anh ta có giải thích với cô là trong thời gian cô đi vắng có tham khảo chiến lược trên diễn đàn, nhưng anh ta thật sự rất có thiên phú, khi level đã đạt mười chín thì PK thắng một Ma Ẩn hơn anh ba cấp, thấy thế Diệp Nhân Sênh rất muốn xuyên thẳng hai mắt mình.
Nếu cô cũng có thể là Ma Ẩn nếu cô cũng có thể là Ma Ẩn… thật đúng là oán giận quá đi.
Cho dù thái độ của Lệnh Hồ có lãnh đạm, nhưng tốt xấu gì thì cũng là thầy trò với nhau, cũng đã ở bên nhau không ít ngày, Diệp Nhân Sênh nghĩ vớ vẩn, cuối cùng hai người cũng quen nhau.
Vì thế ở lần thứ n Diệp Nhân Sênh còn đang gắng sức đấu lại một tiểu Boss cấp năm mươi, thì lần đầu tiên Lệnh
Hồ hỏi về vấn đề riêng không liên quan tới trò chơi.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Ngươi là nam?
…
Diệp Nhân Sênh nằm chết.
Thế nên Lệnh Hồ cũng nằm chết.
Tuy rằng đôi lúc có vô tình gặp đám người Đọa Lạc Thiên Sứ đến quấy rối giết nick nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên đi chém quái mà nằm chết. Diệp Nhân Sênh phẫn nộ, cô đã chọn một bác sĩ mảnh mai như vậy, vậy mà còn có người cho rằng cô là nam sao!
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: = =# ta đã cùng chơi game với ngươi hơn một tháng rồi mà còn không biết là sư thầy hay sư mẫu sao?
Diệp Nhân Sênh một khi đã kích động thì sẽ nói bừa.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: bây giờ thì biết rồi.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: là nữ.
…
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Đồ đệ, ngươi nhất định là nam.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Tại sao?
Cái này còn phải hỏi sao, đưa cho một người không quen biết ba ngàn lượng bạc, là nữ thì có ai lại hào phóng ngu ngốc như thế…
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Trực giác của phụ nữ = =
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Dùng trực giác ấy mà nhận biết đường đi.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: ….
Cái quái gì mà đồ đệ của cô lại nói chuyện sắc bén như thế, chẳng lẽ anh ta thuộc tính sắc bén…
Diệp Nhân Sênh buồn bực đứng trước phó bản, bây giờ Lệnh Hồ đã bốn mươi chín cấp, lần này dẫn anh vào phó bản cấp năm mươi, tất cả thuộc tính trạng thái của cô đều đã thêm máu, kỹ năng công kích không những thiếu mà cả thương tổn cũng có hạn, chỉ có mình cô xoay sở thì thật sự phải cố hết sức, còn đang nghĩ mãi không ra cách thì đột nhiên di động vang lên.
Diệp Nhân Sênh ấn nút nghe.
“Alo?”
“Bạn Đại Sênh đang còn ở đâu thế?”
“Chị đây đang dạy đồ đệ…”
“Oa dựa vào một người chưa mãn cấp như cậu mà thu nhận đồ đệ ư, có mà lấy cớ câu đồ đệ ấy!”
“Chị đây không có dâm đãng như vậy… Chuyện là, à mà tại sao gần đây cậu không chơi game nữa?”
“Đón Gió nhà tớ đi công tác, tớ giúp anh ấy vài chuyện.”
“…Hai người đã trao đổi số điện thoại rồi sao, mới không tới hai tháng mà…”
“Chị có chừng mực mà.”
“Chừng mực cái đầu cầu, nhanh mau lên mạng tới giúp tớ dạy đồ đệ đi!”
“Được rồi… cậu là người khác thường không nhân tính.”
Cậu mới là không nhân tính, Diệp Nhân
Sênh cúp máy cái rập. Cũng không biết là ai kia sau khi kết hôn chớp nhoáng trong trò chơi thì biến mất, trước kia cô và Lộ Mỹ Hà cùng nhau luyện cấp, vô tình gặp Đón Gió Nghe Mưa, hai người họ qua lại với nhau vài lần, đợi đến khi Diệp Nhân Sênh đi du lịch ba ngày trở về thì thấy, hai người đã kết hôn…
Diệp Nhân Sênh rất tự giác không làm bóng đèn mà một mình đi thăng cấp, sau này lại nghe người khác nói Đón Gió
Nghe Mưa là bang chủ, là một người chơi RMB2 tiêu chuẩn, đối với Lộ Mỹ Hà cũng vô cùng hào phóng, tặng đủ loại thần khí vật cưỡi, tuy Diệp Nhân Sênh thấy Lộ Mỹ Hà cưới gả qua loa, nhưng là chuyện của bạn bè nên cũng không tiện nói thêm.
(2: RMB là Nhân dân tệ, chữ Hán giản thể: 人民币, bính âm: rénmínbì, viết tắt theo quy ước quốc tế là RMB)
Khi đang chu du vào cõi tiên thì Lộ Mỹ Hà đã online, Diệp Nhân Sênh liền mời gia nhập đội.
[Hệ Thống] Hoa Vương đã gia nhập đội ngũ.
[Đội Ngũ] Hoa Vương: (Biểu tượng cười gian) Đây là đồ đệ ngoan của cậu sao, mau gọi một tiếng tỷ tỷ đi
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: …
Khóe miệng Diệp Nhân Sênh run rẩy, Đại
Hoa Sen này đúng là chẳng đứng đắn tí nào, nhưng đồ đệ nhà mình tính khí lãnh đạm, tác phong của hai người hoàn toàn khác nhau, chỉ cần đừng gây ra mâu thuẫn gì thì sẽ hòa hợp nhanh thôi.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: mau tới Lục Liễu sơn trang = = Tốc độ hai mươi phút mới giết xong một con.
[Đội Ngũ] Hoa Vương: Ba người chúng ta?
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Không phải cậu được Đón Gió nhà cậu đem đi mãn cấp sao? Đây chỉ là phó bản cấp năm mươi…
[Đội Ngũ] Hoa Vương: bà đây là Lưu Vân (╰_╯)# cậu làm sao thế? Tìm bọn Không Tàng tới đây đi.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: …Gần đây dạy đồ đệ nên không giúp bọn họ đi phó bản, bây giờ gọi thì không được hay lắm.
[Đội Ngũ] Hoa Vương: Cậu lại không đầy cấp, không đi cũng không sao, để tớ làm đội trưởng.
Diệp Nhân Sênh bất đắc dĩ đành phải chuyển lại vị trí đội trưởng cho Lộ Mỹ Hà, chỉ trong chốc lát bên trái góc dưới màn hình hệ thống nêu lên.
[Hệ Thống] Bầu Tiên Tử gia nhập đội ngũ.
[Hệ Thống] Không Tàng Pháp Sư gia nhập đội ngũ.
[Đội Ngũ] Bầu Tiên Tử: Sênh Sênh! Hoa Hoa! Đã lâu không gặp! (^o^) ~
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Bầu = 3=
[Đội Ngũ] Không Tàng Pháp Sư: Dạo này
Sênh Sênh có chuyện gì thế, lần nào lên mạng cũng không nói gì, còn cả
Hoa Hoa nữa, gả cho người ta xong thì không thấy online.
[Đội Ngũ] Hoa Vương: Tiểu Bầu (Biểu tượng chu môi)
[Đội Ngũ] Hoa Vương: Chị đây đang bận yêu đương, loại người chưa bao giờ yêu như Không Tàng nhà ngươi chắc không biết…
[Đội Ngũ] Không Tàng Pháp Sư: Ngươi là đồ phá gia!!! (Biểu tượng khóc ròng)
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Khà khà là ta đang dạy đồ đệ nhỉ, Lệnh Hồ là đồ đệ của ta.
Kênh đội ngũ im lặng một phút, đột nhiên Diệp Nhân Sênh có chút căng thẳng, nhưng không biết mình căng thẳng cái gì.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Xin chào.
…
Mặt trời mọc ở phương Bắc rồi!
[Đội Ngũ] Bầu Tiên Tử: Xin chào nha ~~~~~
[Đội Ngũ] Không Tàng Pháp Sư: Đồ đệ của Sênh Sênh cũng chính là đồ đệ của ta (biểu tượng nhe răng)
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: = =!
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Đồ đệ của ta sao không thấy ngươi bình thường khách khí với ta như thế…
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ngay cả sư phụ cũng chưa từng gọi TAT
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Lúc bái sư đã gọi rồi.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Đấy là hệ thống tự động tạo có thể tính sao (╰_╯)#
[Đội Ngũ] Hoa Vương: Sao cậu cứ phải xoắn vào cái vấn đề không dinh dưỡng này thế, Lệnh Hồ ngoan tỷ tỷ đưa ngươi vào phó bản.
Diệp Nhân Sênh xoắn xuýt vào phó bản, ngoại trừ cô và Lệnh Hồ, ba người còn lại đều đã mãn cấp, giết một cấp năm mươi đơn giản giống như uống nước lạnh vậy, hơn nưa từ khi Lệnh Hồ cho ba ngàn lượng bạc, Diệp Nhân Sênh mua một số lượng lớn cá chạch, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đến chỗ Vân gian thương Vân Mạt để đặt hàng, thêm máu cũng mau đầy. Vì thế sau khi xoát ba lượt, rất nhanh Lệnh Hồ đã lên đến cấp năm mươi.
[Đội Ngũ] Không Tàng Pháp Sư: Oa ha ha cấp năm mươi có thể chọn phe cánh nhập bang phái, mau chọn Thần phái gia nhập bang bọn ta đi, tên của bọn ta rất độc đáo (biểu tượng đắc ý)
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: … Ngươi dám dọa người sao? = =
Chắc là đã cẩn thận mở nhân vật nghiên cứu tên bang phái của họ, thế nên Lệnh Hồ hiếm khi Mật Ngữ với cô.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: … Thật là độc đáo.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Ấy, ta không ép đâu… dù sao bang phái bọn ta cũng không có tiếng tăm gì, hơn nữa tiến độ cũng không thấy đi lên = =
Lệnh Hồ im lặng một lúc lâu.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Vậy tại sao ngươi lại còn gia nhập bang phái của hắn?
Diệp Nhân Sênh đột nhiên cười rộ lên, vì sao ư, còn phải hỏi sao ——
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Bởi vì lúc mới chơi ta đã quen hắn, lúc đó hắn còn ngốc nghếch nói không cần phải kháng quái, vài người khác cũng mới chơi, không có bang phái nào chịu thu nhân bọn ta, bọn ta mấy lần tự mình vào phó bản, thăng cấp từng chút một, đã chết vô số lần, bị bọn người Ma phái đuổi giết đến sườn ma quỉ, so với những người khác thì bị chết xa nhất… Ha ha ngày đấy cũng thật là thê thảm, nhưng cũng là ngày vui sướng nhất ~~~~
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Ta cảm thấy thú vui lớn nhất khi chơi game đấy là được chơi đùa cùng bằng hữu, nếu là một người luôn theo đuổi danh lợi và trang bị, thì phải là trò chơi đang chơi ngươi, chứ không phải ngươi ở đây chơi trò chơi.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: …
Sao cô lại vô thức mà nói nhiều thế chứ… 囧.
Đánh chữ cũng phải có công phu, vài người đã chạy ra khỏi phó bản, tính định xoát thêm lần nữa, Diệp Nhân Sênh lựa chọn đi theo Không Tàng Pháp Sư, lúc này đưa mắt cũng nhìn thấy ba người còn lại đều lựa chọn đi theo Không Tàng Pháp Sư, năm người chạy nối đuôi nhau trông như đoàn tàu hỏa nhỏ rất vui, đến nỗi Không Tàng tức giận kêu to mắng bọn họ quá lười.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Ta đi làm nhiệm vụ cấp năm mươi, ngươi đi thăng cấp trước đi.
Diệp Nhân Sênh kinh ngạc, chẳng lẽ mấy lời vừa rồi của cô đã chọc giận đến đồ đệ đại nhân? Nhưng mà… không phải cô không muốn thăng cấp… mà là lấy không tiền của người ta rồi bỏ chạy thì đúng là mất mặt…
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Ngươi ghét ta cấp thấp sao TAT
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn:…
Cô buồn bực nhìn những dấu chấm lửng, liền thử đứng trên phương diện của anh mà nghĩ lại câu nói vừa rồi, đột nhiên trong đầu nảy ra ý niệm, Lệnh Hồ nói như vậy… kì thật là để cô và bằng hữu cùng chơi đùa?
Nhất thời Diệp Nhân Sênh vô cùng cảm động, tuy rằng lời nói của đồ đệ có chút ác là ác, lãnh đạm là lãnh đạm, nhưng chung quy đối với cô không tệ. Vì thế mà gõ luôn một hàng chữ.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Không sao đâu.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Ngươi cũng giống bọn họ thôi, đều là bằng hữu của ta (biểu tượng nhe răng)
Tin này vừa phát ra thì Diệp Nhân Sênh bị chính mình làm cho choáng váng, cũng may là Lệnh Hồ không để ý đến, qua ba mươi giây, đột nhiên gửi đến hai tin nhắn.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Thêm ta đi.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Ta vào bang.
Diệp Nhân Sênh 囧囧 nhìn lên hai hàng chữ này, đột nhiên giao diện chuyển đổi, nọn họ đã ra ngoài phó bản, màn hình thay đổi, lúc này là giờ chơi cao điểm nên máy tính của Diệp Nhân
Sênh bị đơ đứng một lát, đợi đến khi giao diện của cô chuyển thành bên ngoài phó bản thì bốn người kia đã đứng đó từ lâu rồi.
Nhưng mà… không khí dường như có chút gì đó không đúng.
Cách đó không xa, một người con trai Thiên Kiếm tuấn dật cưỡi trên con Kỳ Lân, trong lòng ôm một cô gái tóc hồng nhỏ xinh.
[Đối Diện] Hoa Vương: Đón Gió?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vặn vẹo ~~~~~~~~
Không biết tại sao lại muốn uốn éo – -
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
10 chương
11 chương
80 chương
6 chương