Trình Vị Vãn nghe thấy tiếng cười đó thì quay đầu nhìn lại. Hàn Tri Phản vừa lúc đưa mắt nhìn về phía Trình Vị Vãn, hai tầm mắt giao nhau. Cho dù hai người cách nhau một khoảng, nhưng thị lực của Hàn Tri Phản rất tốt, cho nên hắn vẫn nhìn thấy rõ, trong giây phút ánh mắt Trình Vị Vãn chạm vào mắt mình, gương mặt cô có đôi phần bối rối, cô vô thức muốn tránh ánh mắt hắn, nhưng lại nhanh chóng tập trung sự chú ý vào Lâm Na đang đi bên cạnh hắn.  Trông cô như thể nhìn thấy quái vật, nhìn chằm chằm Lâm Na một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch lại càng lúc càng nhợt nhạt, như không còn chút máu. Hàn Tri Phản và Lâm Na không vì thấy Trình Vị Vãn mà dừng lại hay đi chậm lại chút nào. Hai người cách cô càng lúc càng gần. Ngay lúc hai người đó sắp bước đến trước mặt Trình Vị Vãn, ánh mắt của Trình Vị Vãn quay lại nhìn khuôn mặt của Hàn Tri Phản lần nữa.  So với vẻ bối rối lúc hai người vừa nhìn thấy nhau, lần này ánh mắt của cô đầy vẻ kinh ngạc, như thể không biết hắn là ai. Hàn Tri Phản cứ xem như Trình Vị Vãn không tồn tại, hắn không nhìn cô nữa, sau đó dẫn Lâm Na bước lên bậc thang vào nhà. Về đến nhà, Hàn Tri Phản để mặc Lâm Na thích làm gì thì làm, hắn cởi áo vest, bước vào phòng tắm tắm rửa.  Sau khi ra khỏi phòng tắm, hắn ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại, Lâm Na lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm. Chỉ trong chốc lát, Hàn Tri Phản nghe thấy tiếng nước róc rách trong phòng tắm, hắn cất bước tới trước cửa sổ. Trình Vị Vãn vẫn còn ngơ ngác đứng dưới lầu, nhìn nơi mà hắn và Lâm Na vừa mới đi qua, vẻ như còn đang kinh ngạc.  Lâm Na tắm rửa rất nhanh rồi ra khỏi phòng tắm. Cô ta không mặc quần áo mà chỉ khoác áo tắm, để chân trần đi tới sau lưng hắn, ôm eo hắn. "Tri Phản" - Cô ta gọi tên hắn, đầu ngón tay cố ý vuốt ve cơ bụng rắn chắc của hắn.  Hành động sau lưng của cô ta có ý gì, đương nhiên Hàn Tri Phản hiểu rõ. Lúc đầu ngón tay cô ta chạm đến hông của hắn, một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt tay cô ta. Đây không phải là lần đầu tiên cô ta chủ động quyến rũ hắn.  Hắn vô thức muốn đẩy cô ta ra, nhưng tay hắn chỉ mới chạm vào tay Lâm Na, hắn nhìn thấy Trình Vị Vãn dưới lầu bỗng ngước mắt nhìn lên phòng ngủ của mình. Đèn phòng ngủ bật sáng, cô có thể nhìn rõ hắn và Lâm Na đang đứng giữa ban công. Động tác của Hàn Tri Phản bỗng dừng lại, khoảng vài phút sau, hắn bỗng kéo mạnh Lâm Na tới trước mặt mình, đè cô ta lên cửa sổ.  Thấy hắn không từ chối mình, Lâm Na lại thấy mừng thầm, cô ta cũng to gan hơn, ôm eo Hàn Tri Phản như một con rắn nước, ôm chặt, thậm chí cô ta còn ngửa đầu lên, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, rướn về phía môi hắn. Hàn Tri Phản nghiêng đầu qua bên, tránh được nụ hôn của cô ta, sau đó hắn cúi đầu vùi vào cổ Lâm Na. Hắn còn chưa làm gì, Lâm Na đã kêu rên.  Hắn để mặc tay cô ta cởi áo của mình ra. Áo tắm trên người Lâm Na cũng rơi xuống, trượt khỏi bả vai, lộ hơn nửa người trên trắng nõn. Lúc Lâm Na đang chủ động lấn tới trước mặt hắn, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng qua chỗ dưới lầu