Cô thật sự ngu ngốc, tại sao lúc trước không phát hiện chỗ khác thường, không nghe được ẩn ý tạm biệt trong lời nói của anh?
----
Cả bàn đồ ăn Quý Ức ăn không được bao nhiêu.
Cô vào nhà hàng lúc không có một bóng người, ngồi đến lúc nhà hàng đầy người, lại ngồi đến lúc nhà hàng một lần nữa không một bóng người cũng không có ý định rời đi.
Thời gian trôi qua, mãi cho đến ba giờ chiều, di động của Quý Ức đặt trên bàn bỗng sáng lên.
Là Đường Họa Họa gọi tới.
Quý Ức đợi điện thoại vang vài hồi chuông mới cầm lấy điện thoại trượt màn hình nghe máy.
“Tiểu Ức…” - Giọng của Đường Họa Họa trong điện thoại hơi do dự, sau khi gọi tên cô thì không nói thêm gì nữa.
Quý Ức vừa mới khóc không thể nói chuyện được, cô cầm điện thoại yên tĩnh đợi. Qua một phút đồng hồ sau, giọng nói yếu ớt của Đường Họa Họa nói qua điện thoại: “Cậu lên mạng xem weibo đi… Người… Người mà cậu ghét nhất đang mở họp báo kìa.”
Người mà cậu ghét nhất… Năm chữ này dừng lại trong não Quý Ức năm giây, sau đó cô kịp phản ứng người Đường Họa Họa nói là ai.
Cô không trả lời Đường Họa Họa mà trực tiếp cúp điện thoại mở weibo. Giống như những gì Đường Họa Họa nói cho cô biết, trên weibo là buổi triệu tập ký giả của Thiên Ca.
Bởi vì Quý Ức không có xem từ đầu, lúc cô vào xem thì buổi họp báo đã được trực tiếp hơn mười phút, bên trong là Thiên Ca ăn mặc quần áo đơn giản, sắc mặt tái nhợt không trang điểm, đầu tóc rối bù đang khóc. Cô ta vừa khóc vừa nói: “Tôi biết ban đầu tôi vu khống tiểu thư Quý Ức ăn cắp bản quyền biểu diễn của tôi là quá đáng, sau đó tôi rất hối hận, thậm chí có một thời gian ngắn tôi hối hận đến mức không thể ngủ yên.”
“Ở ngay tại đây, trước mặt mọi người, tôi muốn bày tỏ với tiểu thư Quý Ức lời xin lỗi sâu sắc.”
Thiên Ca đứng lên, cúi đầu một cách thành kính trước màn ảnh.
Sau khi cô ta ngồi xuống liền nắm chặt micro nói tiếp: “Tôi biết rõ tiểu thư Quý Ức có thể không bao giờ tha thứ cho tôi, vì lúc trước tôi hại cô ấy bị nhiều người chửi rủa.”
“Nhưng tôi thực sự rất hối hận, trong khoảng thời gian tôi không xuất hiện này, tôi luôn suy nghĩ cách đền bù cho tiểu thư Quý Ức, cho nên tôi dùng danh nghĩa của cô ấy mỗi tháng đều quyên góp cho bọn trẻ nghèo vùng núi.”
Cô ta vừa nói xong, màn hình lớn sau lưng cô ta hiện lên rất nhiều sổ ghi chép quyên tiền. “Có thể đối với tiểu thư Quý Ức mà nói, cô ấy cũng không cần sự hối hận của tôi, nhưng đối với tôi mà nói, đây là điều tôi phải làm, vì lương tâm tôi cắn rứt.”
“Đối với việc tổn thương tiểu thư Quý Ức, tôi không muốn biện hộ cho mình, lỗi của tôi chính là lỗi của tôi.”
“Hôm nay tôi nói rõ, thực sự tôi không có chèn ép người mới, mà tiểu thư Quý Ức cũng không có chèn ép tôi.”
“Tôi sở dĩ làm vậy với cô ấy, bởi vì cô ấy là diễn viên của YC, mà tôi hận CEO tiền nhiệm của YC - Hạ Quý Thần.”
“Nếu không phải hai tháng trước Hạ Quý Thần đưa Video kia của tôi ra ánh sáng, về chuyện đó, thực sự tôi không muốn nhớ lại nữa."
“Tôi cùng Hạ Quý Thần tiên sinh là bạn học cấp ba, lúc trước tôi rất thích rất thích anh ấy."
“Tôi thừa nhận lúc còn trẻ tôi rất ngu ngốc, rất bốc đồng, thích anh ấy liền quấn lấy anh ấy không rời. Có thể lúc đó tôi đeo bám quá, ảnh hưởng tới cuộc sống của anh ấy, tình yêu của anh ấy, nên giữa chúng tôi mới xảy ra nhiều chuyện không vui như vậy.”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương