Trong phòng to như vậy,chỉ còn lại một mình Quý Ức. Cô không có sốt ruột đứng dậy rời đi, mà vẫn duy tư thế trước đó, tiếp tục yên tĩnh ngồi trên ghế. Một lúc sau, cô mới nhấc mí mắt lên, đem tầm mắt nhìn về nơi Hạ Quý Thần vừa mới ngồi kia. Cô bình tĩnh nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn đến cuối cùng, ánh mắt đều có chút thất thần. Người phục vụ thu thập bàn ăn,tiếng vang có chút lớn, chén sứ va chạm tạo thanh âm thanh thúy, quấy nhiễu tâm tư Quý Ức. Lúc này cô mới phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng chớp chớp mắt vì nhìn lâu mà có chút nhức mỏi, loá mắt, sau đó đứng dậy, cầm túi, rời khỏi Ngọc Hoa đài. Vẫy xe taxi, trở lại trường học, Quý Ức không sốt ruột về ký túc xá, mà là trực tiếp đi tới sân thể dục. Trên sân thể dục có nhóm người đang đá bóng, thanh âm reo hò ầm ĩ, Quý Ức vòng qua đám người kia đi thẳng tìm một chỗ không có ai tương đối an tĩnh, ngồi xuống. Tinh thần của Quý Ức có chút hoảng loạn, ngay cả chính cô cũng không biết chính mình ngồi xuống đất tự bao giờ. Bây giờ trong đầu đều suy nghĩ tới một số chuyện, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, bên tai cô nhớ tới chính là lời nói của Lâm Nhã: “Tôi muốn giới thiệu anh ấy với mọi người, anh là bạn của tôi, Hạ Quý Thần.” Hạ Quý Thần……! Quý Ức theo bản năng mà nắm chặt hai tay, lòng bàn tay truyền đến đau đớn, làm cô không thể không tin tưởng, đêm nay không phải là cô nằm mơ, mà là chân thật tồn tại, sau bốn năm, cô thế nhưng gặp lại Hạ Quý Thần. Một cảm xúc không biết là bi thương hay đau đớn, nháy mắt thổi quét cả người Quý Ức. Sự việc xảy ra bốn năm trước, như một thước phim quay chậm trước mắt cô, từng chi tiết hênh lên vô cùng rõ ràng, chân thật. Có người nói, thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất. Bốn năm đều đã qua, Quý Ức cũng cho rằng những chuyện cũ đó sớm đã trở nên mơ hồ phai nhoà theo năm tháng, nhưng khi Hạ Quý Thần thật sự xuất hiện ở trước mặt cô, cô mới biết được, những đau đớn,tổn thương đó, thì ra đều giấu ở trong xương tủy cô. Quý Ức phí rất lớn sức lực, mới rốt cuộc đem cảm xúc chôn xuống, cô vốn định ngồi một mình ở trên sân thể dục tiếp tục an tĩnh một lát, ai biết bỗng nhiên bầu trời nổi lên tiếng sấm rền, có vài giọt mưa nhỏ rơi xuống. Tháng 10 ở Bắc Kinh, buổi tối thường xuyên sẽ có mưa. Quý Ức vội vàng đứng dậy, hướng ký túc xá chạy tới. Đứng trước cửa ký túc xá, Quý Ức thấy Bạc Hà, cô vừa định mở miệng kêu tên, giây tiếp theo liền thấy một hình bóng quen thuộc. Là Hạ Quý Thần, hắn cầm ô, đưa Lâm Nhã trở lại ký túc xá. Quý Ức không màng mưa càng lúc càng lớn, bỗng dưng liền ngừng bước chân, sau đó khắp nơi nhìn quanh, lùi lại vài bước, trốn ở sau cột đèn đường. Hạ Quý Thần cùng Lâm Nhã bước thật chậm, chờ đến khi Bạc Hà cùng mấy cô gái đêm nay cùng ăn cơm nói chuyện tạm biệt nhau, chạy lên lầu, hai người mới đi đến cửa bậc thang chỗ ký túc xá. Hạ Quý Thần cùng Lâm Nhã đồng thời dừng lại. Lâm Nhã cũng không có sốt ruột vào ký túc xá ngay, mà là xoay người, nhìn Hạ Quý Thần đã mở miệng nói trước. Bởi vì khoảng cách rất xa, tiếng mưa rơi lại lớn, Quý Ức căn bản nghe không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng cô có thể nhìn ra, bọn họ ăn uống, nói chuyện thực vui vẻ, Lâm Nhã trên mặt tươi cười, càng ngày càng sáng lạn. Quần áo trên người Quý Ức đã ướt đẫm, gió thổi tới, mang theo những hạt mưa lạnh lẽo, làm cô cả người run run. Khi Quý Ức đã chịu không nổi nữa, Lâm Nhã rốt cuộc bước lên ký túc xá trước bậc thang. Chờ đến hình ảnh Lâm Nhã biến mất ở cửa ký túc xá, Hạ Quý Thần cầm ô, tiếp tục đứng một lát, mới xoay người, tư thế rời đi.