Hắn bước từng bước thật chậm về phía chung cư, tưởng rằng cô đang nấp phía sau xe sẽ gọi hắn lại, không ngờ cho đến khi hắn vào trong chung cư, đến trước cửa thang máy, cô vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hàn Tri Phản nhìn thang máy, phải một lúc sau mới bấm nút.
Cửa thang máy mở ra, hắn bước vào, cửa thang máy đóng lại được một lút hắn mới nhận ra mình vẫn chưa bấm nút tầng lầu mình muốn đến.
Trở về nhà thay giày, Hàn Tri Phản vào bếp rót một cốc nước, uống được một nữa, hắn do dự một chút, rốt cuộc cũng đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới.
Qua cửa sổ, hắn nhìn ra cô lúc này đang đứng dưới đèn đường.
Ban công có một chiếc kính viễn vọng, hắn bê cốc nước uống vài ngụm rồi bước tới, chỉnh kính viễn vọng về phía Trình Vị Vãn ở bên dưới rồi bắt đầu quan sát.
Có lẽ là do phẫu thuật phá thai khiến cô ốm đi nhiều, trên người mặc một chiếc đầm rộng, chân đi giày trắng. Bây giờ đã vào mùa hạ, trời không lạnh, không biết có phải do cô sợ mình sẽ đổ bệnh sau phẫu thuật phá thai hay không mà còn cẩn thận mặc một chiếc quần giữ ấm.
Hàn Tri Phản dùng kính viễn vọng quan sát Trình Vị được một lúc thì đứng dậy uống cạn cốc nước, sau đó đặt xuống chiếc bàn bên cạnh. Hắn vừa cởi quần áo vừa vào phòng tắm.
Tắm nước nóng sảng khoái xong, khi từ phòng tắm bước ra, Hàn Tri Phản liếc nhìn cửa sổ thấy phủ đầy những hạt nước.
Mưa rồi sao?
Hàn Tri Phản nhíu mày đi về phía giường, vừa chuẩn bị nằm xuống thì lại mang dép vào đi về phía cửa sổ.
Thì ra cô ấy đang nấp dưới mái hiên cũ kỹ của khu nhà, còn chưa rời đi.
Hàn Tri Phản tiếp tục nhíu mày, nhìn cô gái ở dưới một lúc rồi xem như chưa nhìn thấy gì cả, nằm lên giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Không biết là do buổi tối hút thuốc nhiều quá hay là do nguyên nhân gì khác, đầu óc hắn trống rỗng, nằm thật lâu cũng không ngủ được.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, mưa đập vào cửa sổ phát ra những tiếng đùng đùng không ngớt.
Chắc cô ấy đã đi rồi nhỉ?
Hàn Tri Phản vừa nghĩ ngợi vừa trở người.
Nhưng hắn nằm ở tư thế đó không lâu thì đã tung chăn, rời khỏi giường.
Hắn không mang dép mà đi thẳng đến cửa sổ nhìn xuống dưới.
Cô ấy vẫn còn ở đó… có lẽ vì lạnh, cô ngồi xổm xuống đất, cả người co cụm lại.
Hiên che của khu nhà đã cũ, mấy đứa trẻ nghịch ngợm thích lấy gậy đâm vào mái hiên, để lại những lỗ hổng. Mưa nhỏ còn đỡ, khi gặp mưa lớn sẽ có rất nhiều chỗ dột. Nhiều chỗ trên người cô đều đã bị ướt sũng.
Mưa càng lúc càng lớn, còn bên dưới mái hiên như đang đổ một cơn mưa nhỏ.
Hàn Tri Phản nhìn thấy Trình Vị Vãn vẫn đang ngồi ở đó, không có ý định rời đi, khiến lòng hắn nổi lên một cơn giận. Hắn quay người đi ra phía cửa chính. Khi đến sảnh, dường như nhận ra điều gì, hắn lại dừng lại.
Hắn đưa lưng dựa vào cửa sổ, đứng một lúc sau đó lại về phòng ngủ, cần điện thoại soạn một đoạn tin nhắn gửi cho Lâm Sinh: “Không phải cậu có cô gái nào đó rất được muốn giới thiệu cho tôi sao? Ngày mai có rảnh không? Nếu rảnh thì hẹn ra gặp mặt nhé.”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương