Gần 7 giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Một lúc sau Hạ Quý Thần mới thôi nhìn về phía cửa sổ nhà họ Quý, cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra. Anh nhìn màn hình điện thoại qua màn nước mưa, là Trần Bạch gọi đến.
Trượt mở màn hình, chọn nhận cuộc gọi, vừa đưa điện thoại lên tai thì giọng của Trần Bạch đã vang lên át cả tiếng mưa rơi: “Hạ Tổng, đường sáng nay hơi tắt, chúng ta nên xuất phát ra sân bay thôi.”
Hạ Quý Thần bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ nhà họ Quý một lần nữa, khoảng 10 giây sau mới “Ừ” nhẹmột tiếng.
“Hạ tổng, vậy bây giờ tôi lái xe đến chỗ anh, khoảng 20 phút sau sẽ đến.”
Hạ Quý Thần gần như không nghe thấy lời Trần Bạch, dưới cơn mưa không dứt anh cứ như thế nhìn về phía nhà họ Quý thật lâu, cho đến khi Trần Bạch gọi “Hạ tổng” thật lớn trong điện thoại một lần nữa, anh mới giật mình hồi tỉnh rồi “Ừ” một tiếng. Cúp điện thoại xong, anh tiếp tục nhìn về phía nhà họ Quý vài lần nữa mới vòng qua đầu xe, mở cửa rồi lên xe.
Tối hôm qua, ngoài Quý Ức và Hạ Quý Thần đứng trong mưa cả đêm, còn một người nữa cũng đứng dưới chung cư nhà người khác trong mưa cả đêm, từ tối khuya đến rạng sáng.
Ngày hôm sau Hạ Quý Thần lên máy bay rời khỏi Bắc Kinh thì đêm hôm trước, Hàn Tri Phản đã tổ chức một bữa tiệc chia tay cho anh ở Kim Bích Huy Hoàng.
Hàn Tri Phản biết, Hạ Quý Thần vì chuyện mình gài bẫy Trình Vị Vãn khi đó, hại cho Quý Ức cũng không vui. Nhưng vì anh đột nhiên rời khỏi Bắc Kinh, có một số việc liên quan đến Quý Ức cần nhờ vả hắn, nên quan hệ của hai người mới miễn cưỡng bình thường trở lại.
Gần đây tâm trạng của Hạ Quý Thần rất xấu, nhưng cũng không giống với những lần tâm trạng xấu trước đây. Hàn Tri Phản không thể nói rõ là khác ở điểm nào, nhưng có một điều, chính là trước đây vào những lúc tâm trạng không vui, Hạ Quý Thần sẽ dễ nổi giận, nhưng lần này, anh đa phần đều im lặng nhìn vào một nơi nào đó, cứ như lạc mất hồn vào một nơi an yên tĩnh lặng.
Rõ ràng bữa tiệc chia tay là dành riêng cho Hà Quý Thần, nhưng chưa đến 8 giờ, anh đã rời đi. Không ít người vì Hạ Quý Thần mà đến, anh đi rồi, mọi người cũng lần lượt viện cớ mà rời đi.
Hàn Tri Phản không vội về nhà, hắn nán lại Kim Bích Huy Hoàng đến 12 giờ đêm, vui chơi đã đời mới rời khỏi hộp đêm. Đứng ở góc hành lang, Hàn Tri Phản hút một điếu thuốc. Đợi đến lúc thuốc sắp tàn, hắn mới gọi điện thoại gọi tài xế đến đón hắn ở Kim Bích Huy Hoàng.
Từ tốn hút hai hơi cuối để hết điếu thuốc, Hàn Tri Phản thong thả dụi tàn thuốc, sau đó men theo hành lang lấp lánh ánh vàng, hết đảo sang phải lại đảo sang trái, từng bước xiêu vẹo ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng.
Tài xế đã đợi sẵn ở cửa, thấy hắn ra tới thì lập tức mở cửa ra cho hắn.
Hàn Tri Phản uống nhiều rượu dạ dày của hắn lúc này có chút khó chịu. Khi hắn vừa mới khom lưng chui vào trong xe đã ngã người ra ghế nhắm mắt lại.
Từ cuối tháng trước, không biết vì nguyên nhân gì, Hàn Tri Phản không về nhà hắn nữa, nếu không ngủ lại công ty thì sẽ ở lại nhà cũ. Vì thế khi hỏi Hàn Tri Phản muốn đi đâu, tài xế cũng tự động không nhắc tới nhà hắn: “Hàn tổng, chúng ta về công ty hay về nhà cũ?”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương