Đạo diễn cầm loa lên: “Quý Ức!”
Giọng nói của đạo diễn vốn dĩ đã to, bây giờ dùng loa lại càng to hơn, âm thanh có phần hơi chói tai.
Quý Ức giật mình hoảng hốt, lập tức hoàn hồn.
Cô sững sờ vài giây, nhìn thấy những diễn viên ban nãy đứng bên cạnh mình nghe đạo diễn chỉ dẫn đều đã đứng vào vị trí, lúc này Quý Ức mới ý thức được mọi thứ đã sẵn sàng quay, cô vội vàng bước đến chỗ của mình.
Đợi Quý Ức ổn định vị trí, đạo định lên tiếng chỉ thị: “Chuẩn bị... Ba, hai, một, diễn!”
Phân cảnh này có nhiều nhân vật xuất hiện cùng lúc nhưng quan trọng nhất vẫn là Quý Ức và nam chính.
Trong cảnh quay này, lúc yến tiệc diễn ra được một nửa, nam chính rời khỏi bàn rượu.
Nhân vật mà Quý Ức diễn có trách nhiệm luôn để ý đến anh ta, thấy anh ta ra khỏi sảnh lớn của cung điện, cô liền lập tức lấy cớ đi theo ra ngoài.
Ở hậu hoa viên, hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Đến lúc nam chính nói lời tạm biệt, Quý Ức gọi anh lại, hỏi anh ta rằng hai người bọn họ có thể trở lại như trước đây không…
Vì chuyện của Hạ Quý Thần mà tâm trang Quý Ức không tốt, cô không thể tập trung, cho nên lúc diễn không thể chú tâm. Tiệc rượu vốn là một phân cảnh đơn giản, chỉ cần diễn một lần là thông qua, nhưng vì biểu cảm và động tác của cô không đạt nên đã NG (1) hai lần.
Khó khăn lắm mới diễn xong phân cảnh này, Quý Ức tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhẩm lại lời thoại của mình từ đầu đến cuối thêm lần nữa.
Có lẽ vì trong khoảng thời gian nghỉ ngơi Quý Ức đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, nên khi quay cảnh ngoài hậu hoa viên, diễn xuất của Quý Ức so với lúc nãy tốt lên rất nhiều, cô từng bước đi đến bên cạnh nam chính.
Nam chính phát hiện có người đang đi đến gần, anh ta nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta hơi ngạc nhiên nhưng không lên tiếng.
Hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào một đóa hoa tường vi mới nở, nhìn một lúc lâu, đến khi đạo diễn hô lên “Tốt”, nam chính xoay người, chào tạm biệt với Quý Ức, cô vẫn đang duy trì khoảng cách khách sáo.
Nam chính không đợi Quý Ức phản ứng, anh ta xoay người quay trở lại bầu không khí náo nhiệt trong cung điện ở cách đó không xa.
Quý Ức nhìn chằm chằm vào phía sau của anh ta, cô mấp mấy môi, muốn nói rồi lại thôi. Sau đó đạo diễn lại hô lên “Tốt”, Quý Ức lập tức lên tiếng gọi nam chính đứng lại.
Nam chính dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Quý Ức vẫn chăm chú nhìn vào phía sau anh ta, ánh mắt phức tạp, khóe môi cô run run, dường như phải dùng hết sức lực để cất lời: “Chúng ta thật sự không thể trở lại như trước sao?”
Nói xong, đột nhiên giọng nói của Hạ Quý Thần quanh quẩn bên tai Quý Ức: “… Chúng ta có thể trở lại như trước không?”
Bỗng dưng Quý Ức quên mất bản thân mình đang quay phim, cô cứ đứng ngây người ra đó.
Đó là khi sinh nhật cô hồi năm ngoái, cô thấy Hạ Quý Thần một mình nằm trên ban công, lúc anh nói với cô câu nói này, anh cứ như bị ma nhập.
Anh còn nói: “Trở lại khi em mười bảy tuổi, anh mười tám tuổi.”
“Trở lại mùa hè năm ấy, trở lại mùa hè ở Giang Tô mà em và anh vẫn còn là bạn bè tốt của nhau, trở lại khi anh có thể gọi em là Tiểu Ức, trở lại mùa hè mà em không sợ hãi anh như những người khác, mùa hè mà em không kiêng dè gọi anh là Hạ Quý Thần…”
Sau khi Quý Ức nói xong lời thoại ấy với nam chính, đằng sau vẫn còn một đoạn thoại dài.
Cô bỗng nhiên đứng trơ ra như vậy khiến đạo diễn cũng ngẩn ra, anh ta tưởng rằng cô đang xuất thần nên diễn xuất ngoài kịch bản. Nhưng kết quả là qua một lúc lâu vẫn không thấy cô nói phần kịch bản tiếp theo, đạo diễn mới cầm loa gọi to tên Quý Ức.
----
(1) NG (no good): cảnh quay hỏng.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương