Thư ký của Hàn Tri Phản vừa đến liền cảm nhận được bầu không khí căng thẳng nặng nề bao trùm cả công ty. Cô làm việc cho Hàn Tri Phản lâu như vậy nhưng rất ít khi thấy Hàn Tri Phản nổi giận. Sau khi nghe đồng nghiệp kể lại tình hình từ lúc Hàn Tri Phản trở lại công ty đến bây giờ, theo bản năng, cô nghĩ mình vẫn nên tránh Hàn Tri Phản xa một chút. Nhưng cô có việc cần báo cáo với anh, vậy nên đành liều mình đi đến gõ cửa phòng làm việc của Hàn Tri Phản. “Mời vào.”  Giọng Hàn Tri Phản vọng ra. Thư ký nhìn cánh cửa đang đóng chặt hít một hơi thật sâu, sau đó mới cẩn thận mở cửa. Hàn Tri Phản ngồi ở bàn làm việc, đang gõ chữ trên máy tính. Mang theo tâm trạng lo lắng, thư ký bước vài bước vào bên trong, đứng cách Hàn Tri Phản một khoảng thì dừng lại, cô nói: “Hàn tổng, những chuyện mà anh căn dặn tôi, tôi đều đã làm xong rồi. Cuộc giải phẫu của Trình tiểu thư đã kết thúc, cái thai đã bị phá đi, tôi cũng đã đưa cô ấy về nhà.”  Dường như Hàn Tri Phản không nghe thấy những lời cô ấy nói, động tác gõ phím vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Báo cáo xong, thư ký bình tĩnh điều chỉnh lại hô hấp, cô đợi một lúc, cảm thấy Hàn Tri Phản không có ý định đáp lời nên cô lại lên tiếng: “Hàn tổng, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi ra ngoài làm việc trước đây.” Sau khi nói xong, thư ký lại đợi thêm một lúc, thấy Hàn Tri Phản vẫn tiếp tục gõ chữ, hoàn toàn không hề để ý đến mình, thì cô lập tức nhanh chân rời khỏi văn phòng.  Đóng cửa lại, thư ký xoay người đi về bàn làm việc của mình nhưng còn chưa đi được hai bước, sau lưng cô đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm”. Cô bị dọa đến nỗi giật bắn người, ngoảnh đầu nhìn lại, cách một cánh cửa, bên trong lại vang lên một tiếng “phịch”. Ngay sau đó, trong văn phòng liên tục vọng ra một loạt tiếng đồ vật bị ném xuống sàn.  ---- Ngày thứ ba kể từ hôm vô tình gặp được Hạ Quý Thần ở Kim Bích Huy Hoàng, tổ kịch bản chuyển đến Hoành Điếm để quay nửa phần sau của bộ phim. Hai người thân thuộc ở cùng một thành phố nhưng lại không liên lạc với nhau thì cũng chỉ có thể dựa vào duyên số để vô tình gặp nhau. Bây giờ Quý Ức và Hạ Quý Thần chia cách hai nơi, một người ở nam, một người ở bắc, đương nhiên càng không có khả năng gặp mặt.  Nếu nói thời gian là một sự dày vò, thì sự dày vò này thật đáng sợ. Mỗi ngày Quý Ức đều nhớ Hạ Quý Thần, mỗi đêm đều sẽ khóc vì Hạ Quý Thần, thậm chí có một khoảng thời gian, hầu như trong giấc mơ hằng đêm, cô đều mơ thấy Hạ Quý Thần. Nhưng cho dù ngày tháng có dày vò thế nào đi chăng nữa, mặt trời vẫn sẽ mọc lên như bình thường, màn đêm vẫn cứ buông đúng giờ, thời gian cứ luân chuyển không ngừng nghỉ.  Thấm thoắt, tháng năm cũng trôi qua đã tới tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng hơn, dự án “Cửu Trọng Cung” cũng dần dần đi đến những cảnh quay cuối cùng. Bởi vì là phim cổ trang, quần áo của tất cả diễn viên đều là ba lớp ngoài, ba lớp trong, vì vậy quá trình quay phim càng lúc càng cực khổ hơn. Có nhiều khi vừa bắt đầu quay, mồ hôi bên trong quần áo đã ướt sũng như tắm. Còn ba ngày nữa sẽ đóng máy “Cửu Trọng Cung”, sáng sớm sau khi ngủ dậy, mí mắt Quý Ức giật liên hồi.  Cô không mê tín, nhưng mí mắt giật đến vậy khiến trong lòng cũng hoảng loạn theo. Quý Ức luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng vẫn không rõ rốt cuộc là chuyện gì. Sau khi ăn trưa xong, cô trở về phòng khách sạn để sạc pin điện thoại, vô tình gặp được mấy nhân vật cấp cao trong đoàn phim nên trò chuyện một lát. Lúc này cô mới biết hóa ra thật sự có chuyện xảy ra rồi, thảo nào cả buổi sáng cô luôn thấp thỏm không yên.