Hạ Quý Thần không lên tiếng, nhưng Trần Bạch nhìn thấy cặp chân mày của anh hơi giãn ra.
Trần bạch biết, điều này có nghĩa là Hạ Quý Thần muốn xem hợp đồng…
Anh không nói lời nào, lập tức rút một tập công văn từ ghế phụ, nhìn thoáng qua một cái, sau khi xác định đúng là bản hợp đồng kia, anh mới xoay người đưa cho Hạ Quý Thần đang ngồi ở ghế sau.
Hạ Quý Thần mấp máy môi nhưng không lên tiếng, anh đưa tay nhận lấy tập công văn.
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Trần Bạch nắm vô-lăng, lại lần nữa đạp chân ga.
Lúc xe đi qua giao lộ, Hạ Quý Thần bật đèn đọc sách ở sau xe lên, sau đó tiếng lật trang giấy sột soạt vang lên.
Trong xe rất yên tĩnh, Trần Bạch vốn luôn nhìn thẳng con đường phía trước đột nhiên có chút tò mò, anh muốn biết phản ứng của Hạ Quý Thần khi xem bản hợp đồng, nên thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn kính chiếu hậu.
Hạ Quý Thần ngồi ghế sau nghiêm túc lật xem bản hợp đồng trên tay. Không biết lật đến trang nào, đột nhiên, động tác trên tay anh ngừng lại, dường như bị điểm huyệt, anh ngồi yên không hề động đậy.
Đến bãi đỗ xe dưới nhà riêng của Hạ Quý Thần, Trần Bạch liếc mắt nhìn thoáng qua ghế sau, thấy Hạ Quý Thần vẫn duy trì trạng thái từ nãy giờ, ngồi bất động nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trên tay. Cuối cùng, Trần Bạch đành lên tiếng nhắc nhở: “Hạ tổng, đến rồi.”
Đáp lại cậu là sự im lặng.
Trần Bạch đợi thêm một lúc nữa, thấy Hạ Quý Thần không có phản ứng, cậu vừa định lên tiếng thì thấy Hạ Quý Thần đột nhiên lẩm bẩm nói gì đó, giọng anh rất nhỏ.
Bởi vì anh nói quá nhỏ nên Trần Bạch hoàn toàn không nghe được.
Bầu không khí im ắng tiếp tục bao trùm, một lúc sau, Hạ Quý Thần lại tiếp tục, giọng nói rất nhẹ, như tan vào không khí: “… Khóc…”
Anh ấy nói rất nhiều, nhưng Trần Bạch chỉ nghe thấy mỗi chữ “Khóc”.
Trần Bạch vừa định lên tiếng hỏi Hạ Quý Thần cái gì khóc?
Nhưng anh còn chưa kịp nói thì đã thấy Hạ Quý Thần dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên văn kiện.
Đầu ngón tay của Hạ Quý Thần run rẩy dữ dội, trái tim của Trần Bạch cũng vì thế mà run rẩy theo, anh vô thức cầm văn kiện lên xem, chỗ mà ngón tay của Hạ Quý Thần vừa chạm vào có một vệt nước mắt làm nhòe đi dòng chữ ở đó.
Cho nên ý của Hạ tổng là… Quý tiểu thư đã khóc khi ký bản hợp đồng này?
Suy đoán này vừa hiện lên trong đầu Trần Bạch, giọng Hạ Quý Thần lại vang lên trong xe, không biết có phải do lần này Trần Bạch đoán đúng rồi hay không, nên mặc dù anh nói rất nhỏ và không rõ ràng, nhưng Trần Bạch vẫn nghe ra được vài từ: “… Tôi lại làm cô ấy khóc…”
----
Bởi vì vô tình gặp được Hạ Quý Thần, tâm trạng của Quý Ức lại lần nữa tuột dốc như xe không phanh.
Sau khi cô trở lại phòng bao, đừng nói là ca hát, ngay cả tâm trạng để trò chuyện cũng tan thành mây khói.
Có lẽ là Bạc Hà nhận ra tâm trạng cô không vui, nên cô ấy đã đề nghị ra về.
Trả tiền xong, Bạc Hà và Quý Ức, mỗi người gọi một chiếc taxi khác nhau.
Ba người cùng xuống đại sảnh của Kim Bích Huy Hoàng, xe Bạc Hà gọi cũng vừa đến, cô ấy gọi xe trở về Đại học điện ảnh B.
Quý Ức chào tạm biệt Bạc Hà và Đường Họa Họa. Đợi hai người ngồi vào xe, rời đi, cô mới bước dọc theo lề đường.
Đi được vài bước, cô đứng ở phía xa trông thấy Hạ Quý Thần đang tựa lưng vào một ngọn đèn đường, cúi đầu hút thuốc.
Bước chân của Quý Ức bất giác dừng lại.
Cô không chủ động gọi anh như lúc ở nhà vệ sinh ban nãy mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn anh.
Trần Bạch lái xe đến, anh lên xe rời đi, còn cô vẫn ngẩn người nhìn chỗ anh vừa đứng.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương