Cũng chưa hẳn là gặp, nói đúng hơn là chỉ có Quý Ức nhìn thấy Hạ Quý Thần. Anh và một người đàn ông lạ mặt đang đứng hút thuốc ở cuối hành lang, vừa hút thuốc vừa trò chuyện. Anh hoàn toàn không chú ý đến cô nhưng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cô đã nhìn thấy anh.  Cô nhìn anh trong chốc lát, trong đầu còn chưa kịp nghĩ có nên chào hỏi anh hay không thì cô đã nghe thấy mình gọi tên anh: “Hạ Quý Thần.” Mặc dù giọng của cô không lớn, nhưng trong dãy hành lang yên tĩnh, lại đủ để anh nghe thấy. Hạ Quý Thần và người bên cạnh đều nghe tiếng gọi của cô, cả hai cùng nhìn về phía cô và Đường Họa Họa.  Hạ Quý Thần không ngờ là có thể gặp cô ở đây, trên mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Mãi đến khi người bên cạnh lên tiếng nói gì đó, anh mới lộ ra vẻ mặt xin lỗi. Cũng không biết hai người thấp giọng bàn bạc chuyện gì, kế đó, người kia tắt thuốc lá rồi xoay người bước vào một căn phòng ở cách đó không xa. Hạ Quý Thần đưa điếu thuốc lên miệng, rít mạnh một hơi, sau đó anh dụi tắt đầu lọc vào cái gạt tàn đặt bên cạnh, rồi đi về phía Quý Ức.   Lúc Hạ Quý Thần đi đến trước mặt cô và Đường Họa Họa, Đường Họa Họa hơi say, nhận ra Hạ Quý Thần, cô ấy lập tức nhoẻn miệng cười: “Hạ học trưởng.”  Hạ Quý Thần lịch sự gật đầu với Đường Họa Họa một cái, rồi mới quay sang nhìn Quý Ức: “Đến chơi à?” "Vâng!" Quý Ức đáp, cô còn chưa kịp nói tiếp, Đường Họa Họa đứng bên cạnh đã nhanh nhảu nói: “Hạ học trưởng, anh biết không, lúc nãy Tiểu Ức ôm micro hát tám trăm lượt…” Đường Họa Họa còn chưa nói hết, Quý Ức đã vỗ vai cô ấy, lập tức ngăn lại mấy chữ “Phạm vi vài dặm” mà cô ấy định nói.  “Tiểu Họa, không phải cậu muốn đi toilet sao? Còn không mau đi đi.”  - Nói xong, không cho Đường Họa Họa có cơ hội đáp lại, Quý Ức đã lập tức đẩy cô ấy vào toilet. Đường Họa Họa vừa mới bước ra khỏi toilet, còn chưa đi được hai bước, cứ như vậy mà bị đẩy ngược về. Quý Ức mạnh tay kéo cửa lại, sau đó cô bước đến trước mặt Hạ Quý Thần, nhẹ giọng giải thích: “Tiểu Họa uống nhiều quá…” Hạ Quý Thần gật đầu, khẽ đáp: “Ừ.”  Quý Ức hỏi: “Hôm nay anh đến để gặp mặt bạn bè hay là đến bàn công việc thế?” Hạ Quý Thần đáp: “Bàn công việc.” "Gần đây anh vẫn bận rộn như vậy sao?”  "Ừ." Mỗi lần gặp anh, Quý Ức đều có rất nhiều chuyện muốn nói, hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng vừa mở miệng định nói với anh vài câu than phiền thì cô bỗng dưng khựng lại, không nói những lời muốn nói nữa. Nhìn anh một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định nói đến chuyện chính: “Em đã ký xong hợp đồng mà Trần Bạch đưa rồi.”  "Ừ." Hạ Quý Thần đáp. Qua một lúc lâu sau, anh mới nói tiếp: “Anh nghe Trần Bạch nói rồi.” "Sáng nay em đã gửi chuyển phát nhanh cho Trần Bạch, cùng thành phố thì một ngày sẽ đến, chắc bây giờ anh ấy đã nhận được rồi.” Hạ Quý Thần khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn xuống chân, không nói gì thêm.  Phản ứng của anh khiến Quý Ức không biết nên tiếp tục nói gì. Cô đứng đối diện với Hạ Quý Thần, nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của anh, trong mắt đột nhiên cảm thấy cay cay, Quý Ức sợ mình sẽ khóc trước mặt anh nên cô vội chỉ vào toilet bên cạnh: “Em vào trong xem Tiểu Họa.” Không đợi Hạ Quý Thần đáp lại, Quý Ức lập tức xoay người bước nhanh vào toilet. Cửa toilet bị đóng mạnh, một tiếng “ầm” vang lên. Cả người Hạ Quý Thần thoáng run lên, anh liếc nhìn toilet một cái sau đó quay đầu đi về phía cửa sổ ở cuối hành lang.