Trong khoảnh khắc bước ra khỏi cửa phòng nghỉ ngơi, Trần Bạch đứng lại, xoay người liếc nhìn Hạ Quý Thần, do dự một chút lại mở miệng: “Quý tiểu thư, khi cô ấy nhìn thấy chữ ký của ngài, phản ứng đầu tiên là phải chà xóa đi những dòng chữ trên giấy…” Trong tình cảnh đó, ngay lúc ấy anh ta nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng, huống chi là Hạ tổng. Trong lòng của Trần Bạch hiểu rõ nếu để Hạ tổng biết, nhất định sẽ rất khó chịu. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy cần phải cho Hạ tổng biết, cô gái mà Hạ tổng hết lòng cảm mến và yêu thương, trước tiên khi nhìn thấy chữ ký của anh cũng không nảy sinh hiểu lầm với anh…  “… Quý tiểu thư còn nói với tôi là cô ấy muốn gặp anh, tôi cũng nói với Quý tiểu thư, dù cô ấy có gặp hay không gặp anh cũng không có ý nghĩa gì. Cô ấy hỏi tôi một câu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, cho nên anh mới làm như vậy?” Trần Bạch rõ ràng nhìn thấy, thân thể Hạ Quý Thần thoáng lay động, sau đó anh quay đầu sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Quý tiểu thư còn nói, có phải như dịp Tết lần đó cô ấy dính tai tiếng ồn ào không, anh lại muốn mang đến cho cô ấy ngạc nhiên vui mừng gì đó không?”  “Cô ấy còn nói, anh không thật sự muốn đưa cô ấy đến Hoàn…” Chữ “Ảnh” cuối cùng Trần Bạch vẫn chưa nói ra khỏi miệng, Hạ Quý Thần liền lên tiếng: “Ra ngoài!” Âm điệu của Hạ Quý Thần rất cao, giọng nói rất dao động, giống như đang sợ cái gì đó.  Những điều nên nói hay không nên nói anh ta đều nói hết, Trần Bạch không lên tiếng nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Hạ Quý Thần. Chờ đến khi tiếng đóng cửa vọng lại, ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ của Hạ Quý Thần từ từ dâng lên một mảng đỏ. Khi đôi mắt anh đang đọng lệ và mọi thứ trước mắt bị che nhòa đi, anh chợt nhớ tới một ca khúc.  “Chia ly là nỗi đau không thể nói nên lời, khi bạn bè hỏi anh về em, anh cũng sẽ thờ ơ như chúng ta chưa từng yêu nhau, thật ra bấy lâu nay anh vẫn còn điều chưa nói, thật ra anh không thể sống thiếu em.” “Thật ra anh yêu em nhiều hơn những gì em nghĩ, thật ra anh yêu em nhiều hơn những gì em nghĩ.” ---- Quý Ức cuối cùng vẫn quyết định ký tên vào văn kiện. Thật ra cô không muốn ký chút nào, thật ra cô thật sự rất muốn ở lại YC, như vậy cô còn có thể gặp anh, cho dùng không thấy anh đi nữa thì anh và cô vẫn có một điểm chung, chính là cùng thuộc về một công ty: YC. Nói như vậy là vì ít nhất khi cô nghĩ tới, cô sẽ cảm thấy mình và Hạ Quý Thần đang ở cạnh nhau.  Nếu như cô ký tên, sợ là sau này núi cao nước xa, ai cũng không chủ động liên lạc với ai, sẽ rất khó để gặp lại nhau. Nhưng nếu như Quý Ức không muốn thì phải đợi cô tỉnh táo tại. Sau khi nghiêm túc phân tính tình hình của anh và cô, ký tên là kết quả tốt nhất đối với anh và cô. Không phải vì những lời nói của Trần Bạch làm tổn thương cô, nhưng nhiều hơn nữa là bởi vì tình cảm giữa cô và anh không có kết quả.  Hạ Quý Thần đã kết hôn, người anh cưới chính là “em gái Coca” đã yêu nhiều năm, anh không thể nào ly dị với “em gái Coca”. Bước lùi mười ngàn bước để nói, cho dù anh thật sự ly dị, nhưng người cô từng yêu là Hạ Dư Quang và đã từng kết hôn với Hạ Dư Quang, cho dù bây giờ cô một lòng một dạ yêu Hạ Quý Thần đi nữa, cô cũng không được làm tổn thương Hạ Dư Quang. Cô không cách nào chấm dứt tình yêu của mình với Hạ Quý Thần, mỗi lần thấy anh, đều cảm thấy thật khó để kiểm soát tình cảm.  Nếu đã không thể cùng nhau sống trong thống khổ hay tiếp tục đau khổ, giãy dụa, chi bằng giống như lúc ban đầu cô đã từng cắt đứt với Hạ Dư Quang, giải quyết dứt khoát. Chắc chắn là rất đau, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Vì vậy, thôi thì tận dụng cơ hội này nhanh chóng chấm dứt tất cả.  Đêm đó đưa ra quyết định này, Quý Ức đã khóc cả đêm. Cũng may ngày hôm sau cô không có vai diễn, nếu không với tình trạng này của cô, sợ rằng ngay cả trang điểm cũng sẽ khó khăn. Nếu cũng đã đưa ra quyết định, Quý Ức không cho mình bất kỳ cơ hội nào để đổi ý, vừa rạng sáng ngày hôm sau, chuyện thứ nhất khi thức dậy lại chính là mở văn kiện này ra.  *** (*) Lời bài hát Thật Ra do ca sĩ Tiết Chí Khiêm thể hiện.