Phá thai đi? Hắn vừa mới biết cô đã mang thai, thậm chí không hề do dự bảo cô phá nó đi? Đứa bé trong bụng cô cũng là con của hắn cơ mà… Trong ngực Trình Vị Vãn nổi lên sự đau đớn tột cùng, những đầu ngón tay cô siết chặt vào quần áo. Trong phòng đột nhiên rơi vào trạng thái yên ắng, yên ắng đến mơ hồ. Cô gái trước mặt hắn vẫn một mực im lặng, im lặng đến nỗi Hàn Tri Phản ngỡ rằng mình căn bản chưa hề nói những lời kia. Hắn lại đợi trong chốc lát, thấy Trình Vị Vãn không có ý định lên tiếng, hắn lại nói: “Ngày mai tôi sẽ bảo thư ký liên lạc với bác sĩ giúp cô, đặt lịch phẫu thuật đâu vào đấy rồi sẽ thông báo cho cô.” Nghe thấy những lời Hàn Tri Phản nói, Trình Vị Vãn chầm chậm quay đầu nhìn về phía hắn. Trên mặt cô như không còn chút máu, cô mở to hai mắt, nhưng thần thái trong đáy mắt lại rất yên tĩnh, không mờ mịt cũng không đau khổ. Trình Vị Vãn lên tiếng, giọng của cô rất nhẹ, nhẹ như thể muốn cầu khẩn hắn: “Tri Phản...” Hàn Tri Phản không đợi cô nói hết câu, giọng hắn lạnh nhạt vang lên: “Chuyện hôm nay tôi muốn nói với cô là bắt đầu từ giờ trở đi, quan hệ giữa chúng ta xem như kết thúc.” Quan hệ giữa chúng ta… Đây là ý gì? Không phải là chúng ta chia tay chứ? Cũng đúng nhỉ, trong lòng hắn, giữa cô và hắn chẳng qua chỉ là một vụ lừa gạt, làm sao có thể dùng từ “chia tay” để diễn đạt cơ chứ? Dù sao “chia tay” cũng đại diện cho hai người từng yêu nhau… Mà mối quan hệ giữa hắn và cô lại không hề đại diện cho bất cứ tình cảm nào. Sắc mặt Trình Vị Vãn vốn đã tái nhợt, nay lại càng xanh xao hơn. Môi cô run dữ dội, cô lên tiếng, giọng nói mong manh như thực như hư: “Em, em có thể chấm dứt mối quan hệ này với anh, nhưng, anh có thể đừng bắt em bỏ đứa bé này không?” "Em, em, em…” - Trình Vị Vãn nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Hàn Tri Phản, những lời trong miệng cô đều trở nên ấp úng: “… Em có tiền, em không cần anh phải tốn tiền giúp em nuôi đứa bé, em thật sự có tiền. Mấy năm nay em kiếm được rất nhiều tiền, tự em có thể nuôi đứa bé thật tốt…” "... Em cam đoan, cam đoan sẽ không xuất hiện trước mặt anh, cũng cam đoan đứa bé sẽ không xuất hiện trước mặt anh. Anh cứ xem như em và đứa bé vốn dĩ không hề tồn tại, có được không?” Cô rốt cuộc cũng trút hết tất cả sức lực của mình, vừa nói dứt lời dường như có một lớp sương mù dày đặc bao quanh đáy mắt. Hình như ngoại trừ cái đêm hắn sắp đặt để cô gặp chuyện không may kia, hắn vì cứu cô mà bị thương, cô đã phải khóc rất nhiều. Còn từ sau khi hai người ở bên nhau, khoảng thời gian gần một năm ấy, chỉ cần nhìn thấy hắn, nếu không phải đỏ mặt thì cô sẽ cười mỉm, vốn dĩ chưa bao giờ phải khóc… Lúc ấy, hắn nhìn thấy nụ cười của cô thì liền nghĩ, sẽ có một ngày hắn nhất định phải khiến cô khóc đủ. Đến bây giờ, ngày đó rốt cuộc cũng đã đến. Nhưng hắn phát hiện, bản thân hắn không hề vui vẻ giống như ban đầu hắn nghĩ, cũng không có khoái cảm báo thù thành công. Thậm chí, hắn còn có chút bực bội. Loại cảm giác vốn dĩ không hề có trong suy nghĩ của hắn, nó khiến Hàn Tri Phản cảm thấy khó chịu vô cùng… "Tri Phản…" Hắn nghe thấy lời van xin của cô. Hàn Tri Phản đột nhiên cất bước đi đến trước mặt Trình Vị Vãn, vươn tay ra nắm lấy cánh tay cô. Hắn kéo cô ra khỏi cửa, trực tiếp kéo cô đến trước cầu thang thoát hiểm, hắn chỉ xuống bên dưới, dường như trong một giây tiếp theo hắn sẽ đẩy cô xuống đó, Hàn Tri Phản lên tiếng, giọng nói vô cùng căm tức: “Tôi bảo cô phá thai thì cô nhất định phải phá nó đi! Tôi nói cho cô biết, cho dù tôi tìm bất kỳ ai sinh con cho tôi cũng không để cô sinh con cho tôi.”