Có thể là do Quý Ức thật sự quá nhớ Hạ Quý Thần rồi, nhớ đến nỗi sự thành tâm của cô cảm động đến ông trời, rốt cuộc ông trời cũng tạo cho hai người bọn họ có cơ hội vô tình gặp mặt nhau.
Nhưng trước khi Quý Ức và Hạ Quý Thần gặp nhau ngoài ý muốn, cũng có hai người khác đã gặp nhau ngoài ý muốn.
----
"Anh có biết một cô gái sợ nhất điều gì không? Điều mà một cô gái sợ nhất là, cô ấy dành cho anh toàn bộ tình cảm của mình, chia sẻ với anh tất cả những bí mật của cô ấy, toàn tâm toàn ý dựa vào anh… nhưng anh lại hoàn toàn không hề yêu cô ấy.”
Lúc Trình Vị Vãn viết kịch bản cho “Cửu Trọng Cung”, cô có viết một đoạn thoại như thế cho nhân vật nữ chính Phương Hoa.
Từ trước đến nay Trình Vị Vãn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, những câu thoại mà chính tay cô viết ra lại áp đặt lên bản thân mình, nó dường như chuẩn xác đến mức dành riêng cho cô.
Ngày hôm đó, từ chỗ văn phòng Hàn Tri Phản, Trình Vị Vãn nghe thấy những lời phá vỡ những sự thật vỗn dĩ trong cuộc đời cô. Sau đó, một mình Trình Vị Vãn ngẩn ngơ ngồi bên vệ đường đến khi trời sẩm tối, lúc bụng dưới bắt đầu đau âm ỉ, Trình Vị Vãn mới hoàn hồn.
Cô không nghĩ cho bản thân cũng được, nhưng cô không nỡ để đứa bé trong bụng chịu uất ức. Thế là Trình Vị Vãn đành bắt một chiếc taxi trở về nhà.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng và lấp đầy cái bụng đói, Trình Vị Vãn ôm một ly sữa bò ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm đẹp đẽ lộng lẫy ngoài kia, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tất cả những gì mình trải qua lúc chiều dường như chỉ là một cơn ác mộng.
Trình Vị Vãn biết rõ, thư ký của Hàn Tri Phản sẽ thuật lại cho anh chuyện cô đứng bất động thật lâu trước cửa phòng làm việc, những biểu hiện của cô ngay từ đầu đã tồi tệ như thế nào. Hàn Tri Phản không ngốc, hắn nhất định có thể đoán ra được cô đã nghe hết đoạn đối thoại của hắn và Hạ Quý Thần.
Từ lúc cô xoay người rời đi khỏi nơi ấy, cô luôn vẫn đợi, đợi Hàn Tri Phản gọi đến, đợi hắn nói với cô những điều cô nghe thấy đều không phải sự thật. Chỉ cần hắn gọi đến, dù chân tướng ra sao đi chăng nữa, cô vẫn đều chọn tin tưởng hắn.
Nhưng Trình Vị Vãn đợi một ngày rồi lại một ngày nữa, cô nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác nhưng rốt cuộc vẫn không có cuộc gọi nào của Hàn Tri Phản.
Trình Vị Vãn không có dũng khí đi tìm Hàn Tri Phản, Hàn Tri Phản lại không liên lạc với cô. Câu chuyện giữa hai người bọn họ dường như đã kết thúc từ khoảnh khắc cô nghe thấy những lời Hàn Tri Phản nói ở phòng làm việc kia.
Trình Vị Vãn đã từng viết rất nhiều câu chuyện, nữ chính trong những câu chuyện khi đối diện với sự lừa gạt của nam chính, họ đều rất quyết liệt dứt khoát cắt đứt quan hệ với nam chính. Còn cô, cô lại hèn mọn thế này, rõ ràng biết rằng hắn căn bản không hề yêu mình, nhưng lại do dự không chịu rời xa hắn.
Mặc dù nhân vật là do Trình Vị Vãn viết ra, nhưng khi cô trò chuyện với mọi người xung quanh đều sẽ bảo rằng nếu những chuyện như vậy xảy ra với cô, cô nhất định sẽ quyết định thật nhanh, giải quyết dứt khoát.
Tên đàn ông đó không yêu mình, mình còn muốn hắn làm gì nữa?
Trình Vị Vãn vẫn luôn cho rằng nếu tình huống như vậy thật sự “rơi vào đời mình”, bản thân cô sẽ không chút do dự lựa chọn làm như vậy.
Bây giờ là ngày thứ mười một, ngày ba mươi mốt tháng ba, còn cách ngày khởi quay “Cửu Trọng Cung” hai mươi bảy ngày. Lúc nhà đầu tư chủ yếu của dự án “Cửu Trọng Cung” – Hàn Tri Phản – đến thăm tổ kịch bản, hắn và Trình Vị Vãn đã vô tình đụng mặt nhau. Trong khoảnh khắc ấy, Trình Vị Vãn chợt phát hiện, cô không thể trở thành nhân vật nữ dứt khoát quyết liệt kia. Thậm chí khi Hàn Tri Phản đứng trước mặt hỏi cô, hắn hỏi cô chiều nay có thời gian rảnh để bàn việc với hắn không; cô đã bày ra bộ dạng chưa từng có việc gì xảy ra, nhẹ nhàng gật đầu với Hàn Tri Phản, giọng điệu vẫn nhỏ nhẹ như trước đây, đáp: “Dĩ nhiên có.”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương