Đêm đầu mùa xuân, nhiệt độ ngoài trời rất thấp. Hạ Quý Thần chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi đã chạy ra ngoài. Thấy thế, Trần Bạch cầm theo áo khoác, vội vàng đuổi theo anh.
Cậu vừa bước ra khỏi cửa thì Hạ Quý Thần cũng vừa đặt chân vào thang máy, anh đang ấn chọn tầng đi xuống.
"Hạ tổng..." - Trần Bạch gấp gáp lên tiếng và bước nhanh hơn. Nhưng tiếng gọi của cậu rơi vào không trung, cửa thang máy đã đóng lại và bắt đầu chạy xuống.
Cho dù chỉ còn một tia hy vọng, anh cũng nên cố gắng, chẳng phải sao?
Cho nên, Hạ Quý Thần nhất định phải đi tìm cô nói ra rõ ràng những lời trong lòng anh. Quý Ức tức giận cũng được, oán hận cũng được, vậy thì có gì đáng sợ cơ chứ?
Như vậy vẫn tốt hơn cô cho rằng anh đã lấy vợ, cho rằng không nên can thiệp vào thế giới của anh nữa.
Hạ Quý Thần nghĩ đến đó, những ngón tay đang cầm tờ hôn thú cũng run lên không chỉ vì kích động mà còn vì anh đang khẩn trương vô cùng.
Thang máy chạy được nửa đường, Hạ Quý Thần mới có phản ứng. Anh chạy ra ngoài quá nhanh, chỉ một mực muốn tìm gặp Quý Ức mà không nghĩ đến sau khi gặp cô rồi thì nên bắt đầu thế nào, làm sao để thẳng thắn nói với cô đây? Hạ Quý Thần nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, anh điều chỉnh cảm xúc của mình trở về trạng thái ổn định sau đó bắt đầu âm thầm viết sẵn một bản thảo những điều cần nói.
"Quý Ức, tôi có chuyện muốn nói với em. Thật ra, tên của người trong tờ đăng ký kết hôn kia chính là em.”
Có vẻ nghiêm túc.
"Quý Ức, anh đem giấy kết hôn đến rồi này, tự em xem đi."
Có vẻ quá sơ sài.
"Quý Ức..."
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, trong đầu Hạ Quý Thần xuất hiện hàng trăm lời mở đầu khác nhau nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ thích hợp.
Thang máy dừng ở bãi đỗ xe dưới hầm. Cửa mở ra, trong khoảnh khắc bước ra khỏi thang máy, Hạ Quý Thần đột nhiên nhớ ra, việc cần phải làm đầu tiên là chân thành cầu xin sự tha thứ của Quý Ức, sau đó mới nói đến việc người kết hôn với anh chính là cô.
Một khi anh nói ra những lời này cũng có nghĩa là anh phải thẳng thắn nói ra tất cả những việc mà anh đã lén làm sau lưng cô từ trước đến nay.
Ví dụ như, anh không muốn nhìn cô vì muốn thoát khỏi sự hãm hại của Thiên Ca mà phải kết hôn với người khác. Cho nên, trong tình huống bất đắc dĩ, anh đã lấy thân phận anh trai Hạ Dư Quang để kết hôn với cô.
Lại thêm một ví dụ nữa, bốn năm trước Hạ Dư Quang đã qua đời, chỉ là Hạ gia không công khai với bên ngoài. Chàng trai Hạ Dư Quang vẫn luôn liên lạc với cô một năm trước, sự thật là anh.
Lại thêm một ví dụ khác nữa, sở dĩ anh làm như vậy là vì anh thích cô. Từ thời niên thiếu, lúc Hạ Quý Thần và Quý Ức còn chưa quen biết nhau, anh đã thích Quý Ức rồi. Lúc hai người bọn họ ở bên Tây Hồ, anh từng nói với cô một câu về em gái Coca, thật ra người đó chính là cô.
Nếu như Quý Ức thật sự tức giận vì hành động lừa gạt của anh, nếu như cô không chịu tha thứ cho sự giấu giếm của anh, vậy thì cũng không sao, anh sẽ nói câu này với cô “Kỳ thật tôi cũng không tệ lắm, em có muốn thử thích tôi một lần không?”
Những người đang yêu đều sẽ như thế, trong lòng không yên, lúc nào cũng lo được lo mất. Hạ Quý Thần cảm thấy bản thân mình lúc này giống hệt khi thi đại học, lúc đó anh và Quý Ức vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn. Anh và Mập còn bàn bạc với nhau sau khi thi đại học, anh sẽ tỏ tình với Quý Ức như thế nào.
Lo lắng, thấp thỏm bất an nhưng lại chen vào một chút ngọt ngào rung động không thể diễn tả bằng lời.
Đi ra từ thang máy, Hạ Quý Thần đi khoảng năm mười mét thì thấy xe của mình.
Mặc dù vẫn còn cách một đoạn nhưng Hạ Quý Thần đã gấp gáp đưa tay vào túi lấy chiếc khóa xe ra, anh bấm nút mở chốt cửa
Đèn xe sáng lên, tiếp theo đó âm thanh mở cửa xe, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng gọi: “Hạ Quý Thần.”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương