Rít liền mấy hơi, trước mặt Hạ Quý Thần xuất hiện một lớp khói thuốc dày như sương. Anh dường như nhìn thấy ngày hôm đó ở bãi đỗ xe của một buổi lễ trao giải truyền hình tại thành phố C, lúc anh chuẩn bị lên xe thì nghe thấy tiếng Quý Ức lớn tiếng gọi: “Hạ Quý Thần.”
Đêm hôm đó, anh vốn gấp gáp quay lại khách sạn, thu xếp hành lý rồi làm thủ tục trả phòng, nhanh chóng trở lại Bắc Kinh để tặng quà sinh nhật cho cô, hơn nữa còn phải xin lỗi cô.
Anh không nghĩ đến, cô nhìn thấy anh trên ti vi, thế mà lại từ Bắc Kinh xa xôi ngàn dặm chạy đến thành phố C.
Là anh kéo Thiên Ca xuống nước, cũng là một tay Thiên Ca thêm dầu vào lửa để tạo thành scandal của cô, cho nên mới dẫn đến việc mẹ Quý Ức bị thương.
Vốn dĩ là anh nên xin lỗi cô, nhưng lại không ngờ rằng trên đường quay lại khách sạn, cô lại chủ động xin lỗi anh trước, cô nói rằng mình đã hiểu lầm anh.
Anh thật sự không nghĩ đến, cô sẽ tha thứ cho anh dễ dàng như thế… Người bị thương là mẹ của cô cơ mà.
Anh vui mừng vô cùng lại có chút cảm động. Dáng vẻ thấp thỏm xin lỗi của cô thật đáng yêu. Anh chợt nảy ra suy nghĩ muốn hôn cô.
Nếu không phải vì xe đã đến khách sạn, Trần Bạch lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh, anh sợ đêm đó anh thật sự sẽ hôn cô trên xe.
Dĩ nhiên trong lúc đó, anh không hề có ý định nhắc đến hiểu lầm giữa anh và cô, anh che giấu một cách hoàn hảo.
Nhưng anh không ngốc, anh có thể cảm nhận được khi anh hôn cô, cô không hề kháng cự.
Cũng vào đêm đó, lúc anh và Hạ Viên gọi video, cô lại chủ động hôn anh.
Bởi vì cô đối với anh có một sự thay đổi như thế, cả một đêm đó anh mãi chẳng thể chìm vào giấc ngủ.
Trở lại Bắc Kinh, cô hay tin tay của anh bị thương, cô liền lấy lý do tản bộ, chạy đến nhà anh đưa băng cá nhân.
Lúc tóc cô bị quấn vào áo anh, cô lại chủ động ngẩng đầu lên, đưa môi về phía anh…
Còn có, buổi chiều hôm nay, cô mang bánh mì đến công ty.
Những dấu hiệu này của cô, trước đây anh chưa từng được nhìn thấy.
Cô thay đổi như vậy, không phải là anh không vui, chỉ là anh không dám biểu lộ quá rõ. Anh sợ cô sẽ xấu hổ, sợ sẽ dọa cô kinh ngạc. Anh cẩn thận từng li từng tí bảo vệ mối quan hệ giữa hai người, để mọi thứ phát triển lâu dài hơn.
Nhưng cô lại nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn...
Mối quan hệ của cô và anh đang phát triển càng ngày càng tốt, chẳng lẽ lại phải ngừng đột ngột như vậy sao?
Hạ Quý Thần bắt đầu căng thẳng.
----
Trần Bạch chờ suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy Hạ Quý Thần cho tan ca. Sau khi ăn xong một hộp mì tôm, Trần Bạch thấy văn phòng Hạ Quý Thần vẫn lặng ngắt như tờ. Cậu lật lật tài liệu trên bàn, mượn cớ cần chữ ký của Hạ Quý Thần, cậu đến gõ cửa phòng làm việc của anh.
Trả lời cậu chỉ là sự im ắng đến vô tận.
Trần Bạch nhíu nhíu mày, lại gõ cửa thêm một lần nữa, vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng nào. Cậu liền đánh bạo đẩy nhẹ cửa, tạo thành một khe hở nhỏ, sau đó đưa đầu vào.
Còn chưa nhìn thấy Hạ Quý Thần đâu, Trần Bạch đã bị khói thuốc dày đặc trong phòng làm cho ho khan mấy tiếng.
Ở đây vừa xảy ra chuyện gì không vui à? Sao lại hút nhiều thuốc thế này?
Trần Bạch đưa tay quạt quạt hai cái, sau đó liền tiến vào phòng.
"Hạ tổng, hút nhiều thuốc không có lợi cho sức khỏe.” - Trần Bạch vừa nói, vừa đi tới mở cửa sổ.
Gió đêm đầu mùa xuân mang theo hơi lạnh thổi vào văn phòng.
Hạ Quý Thần chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, lúc này cảm nhận được cái lạnh, anh mới di chuyển tầm mắt nhìn lướt qua Trần Bạch.
Anh không nói lời nào nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ đang mở toang, nhìn đến thất thần.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương