Cô lại làm sao vậy? Đã nói là phải chuyển chủ đề khác cơ mà? Sao mà mãi vẫn không thể nói sang chuyện khác thế này?
Trong mắt Quý Ức lại tràn đầy chua xót, cô cố điều chỉnh hô hấp. Quý Ức lấy tay đè lên ngực, ngăn không cho cảm giác đau đớn đang chiếm lấy mình từng chút một, cũng ngăn cho bản thân khóc trước mặt Hạ Quý Thần.
Cô nghĩ, bây giờ cô thật sự không nên ngồi trò chuyện với Hạ Quý Thần như thế này, cô cần thời gian để tiếp nhận việc anh kết hôn là sự thật.
Nghĩ đến đây, Quý Ức buộc bản thân phải cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng toàn bộ sức lực của mình để mỗi câu mỗi từ cô nói ra đều bình thường tự nhiên: “Nhưng mà, cho dù thế nào đi chăng nữa, kết hôn là chuyện vui, em vẫn nên chúc mừng anh.”
Nói xong, Quý Ức không đợi Hạ Quý Thần đáp lại, cô cầm lấy điện thoại, mở xem giờ: “Cũng gần 7 giờ tối rồi, Trang Nghi sắp phải tan ca về nhà. Em có nhờ cô ấy dẫn Họa Họa đi vài vòng quanh công ty, có lẽ giờ này hai người bọn họ cũng dạo xong rồi. Em và Họa Họa có hẹn đi ăn tối cùng Bạc Hà, cả một kỳ nghỉ đông này bọn em chưa gặp nhau, thật sự cảm thấy có chút nhớ nhau. Cho nên không thể ăn cơm cùng anh rồi…”
Quý Ức nói liên miên một câu thật dài, rốt cuộc bản thân mình muốn nói gì, cô cũng không hiểu rõ lắm. Cho đến khi cô thật sự hết chuyện để nói mới chậm chạp đứng dậy, nói lời tạm biệt với Hạ Quý Thần: “Bây giờ em phải đi gặp Họa Họa đây, tạm biệt.”
Quý Ức vẫn không đợi Hạ Quý Thần phản ứng, cô cầm lấy túi xách, quay người vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc của Hạ Quý Thần.
Cánh cửa sau lưng vừa đóng lại, hốc mắt Quý Ức cũng đỏ lên.
Xưng quanh văn phòng tổng giám đốc còn có rất nhiều người đang tăng ca. Quý Ức sợ bộ dạng thất thố của mình sẽ bị người khác bắt gặp, cô bèn hít một hơi thật sâu, đè nèn cảm giác muốn rơi nước mắt, nhanh chân bước ra khỏi chỗ đó.
Lúc đi qua văn phòng tổng giám đốc còn có người lên tiếng chào hỏi cô, cô không dám nhìn đối phương, chỉ có thể qua loa gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Cô không đi tìm Đường Họa Họa mà chỉ gửi cho cô nàng một tin nhắn, trong tin nhắn cô nói mình đang ở lầu 1 đợi Họa Họa. Sau đó Quý Ức bước vào thang máy đi xuống lầu 1.
Ngồi trên ghế sofa ở khu nghỉ ngơi trong sảnh lớn, cô đưa mắt nhìn sắc trời đang tối dần ngoài cửa sổ, một tầng sương mù dày đặc lại bắt đầu nổi lên trong mắt Quý Ức.
Quý Ức rút khăn giấy, vừa chuẩn bị thấm nước mắt đang trào ra thì nghe thấy giọng Đường Họa Họa gọi phía sau: “Tiểu Ức?”
Đầu ngón tay Quý Ức run lên, cô dùng khăn giấy lau nhanh khóe mắt, sau đó nhìn cửa bên ngoài hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân phải nặn ra một nụ cười. Cô quay đầu, nhìn về phía Đường Họa Họa.
Trên đường về trường, Đường Họa Họa lải nhải không dừng về YC với Quý Ức. Quý Ức không muốn đáp, nhưng lại sợ Họa Họa nhìn ra khác thường, cô chỉ có thể thỉnh thoảng trả lời loa qua vài câu.
Về đến trường, Quý Ức nói bừa một cái cớ thân thể không khỏe, từ chối tham gia tiệc gặp mặt đêm khai giảng, cứ vậy trở về phòng ngủ.
Đường Họa Họa và Bạc Hà đều đi tham gia tiệc khai giảng, trong phòng kí túc xá chỉ có một mình cô.
Đóng cửa lại, Quý Ức dựa lưng vào cửa, còn chưa kịp cúi đầu thì nước mắt đã tuôn xuống không ngừng.
Hạ Quý Thần... Tại sao anh lại kết hôn nhanh như thế?
Cô chỉ vừa ý thức được mình thích anh mới hai hôm nay thôi cơ mà… Tại sao bây giờ anh lại thành người đàn ông có vợ mất rồi?
Lúc trước anh còn nói với cô anh sẽ chịu trách nhiệm. Nếu như lúc đó cô đồng ý thì thật tốt biết bao… Cho dù đó chỉ vì trách nhiệm, không phải tình yêu, vậy thì cũng không vấn đề gì, chẳng phải sao? Ít nhất, ít nhất như vậy cô cũng có được anh…
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương