“Thật đáng tiếc quá, em còn chưa có cơ hội nghe anh kéo đàn Violin đấy.”
“Trong tương lai nếu có cơ hội, anh sẽ kéo cho em nghe.”
Tương lai... Lần đầu tiên Quý Ức cảm thấy hai chữ này lại êm tai như vậy, môi cô không nhịn được cong lên: “Được thôi!”
Thấy Quý Ức cười, nét mặt Hạ Quý Thần cũng giãn ra rất nhiều, dường như anh nhớ ra chuyện gì đó, qua một lúc liền lên tiếng: “Cây trang trí, son môi và dây đèn, anh đều bảo Trần Bạch gửi cho công ty chuyển phát nhanh rồi, có lẽ hai ngày sau sẽ đến nhà em.”
"Ừ!"
Quý Ức lại cong cong khóe môi, vội bưng ly nước nóng trước mắt uống một ngụm, sau đó lên tiếng: “Ngày mai là ngày nhập học lại, anh có muốn đi báo danh không?”
"Còn chưa chắc chắn, ngày mai công ty có một cuộc họp.” - Dừng lại một chút, Hạ Quý Thần hỏi tiếp: “Còn em thì sao? Mấy giờ đi?”
"Có thể sẽ đến trường sớm một chút, em và Họa Họa đã hẹn nhau buổi trưa cùng nhau ăn cơm, buổi chiều thì hẹn xuống phố đi dạo.” - Quý Ức kể kế hoạch nhập học ngày mai vô cùng chi tiết cụ thể.
----
Cứ như vậy, Quý Ức và Hạ Quý Thần mỗi người một câu cùng nhau trò chuyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đồng hồ trong phòng khách chợt vang lên, Quý Ức ghé mắt nhìn thoáng qua, chưa chi mà đã đến mười hai giờ đêm.
Đã rất muộn rồi, cô thật sự nên chào tạm biệt thôi… Nghĩ đến đây, Quý Ức đặt ly nước trong tay xuống nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói lời nào, Hạ Quý Thần đã đứng dậy và nói: “Em theo anh đến đây một chút.”
"Làm sao vậy?" - Quý Ức buồn bực hỏi nhưng vẫn đứng dậy, đi theo Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần dẫn Quý Ức vào thư phòng, anh đi đến trước bàn sách, khom người mở máy tính.
Lúc nhập mật khẩu, Hạ Quý Thần nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa gõ thật nhanh vừa nói: “Bây giờ em có mệt không?”
"Không mệt." - Quý Ức lắc đầu.
"Vậy thì tốt quá! Em qua đây xem ba tập đầu của "Cửu Trọng Cung" đi, xem thử có gì không hợp lý không.”
Quý Ức vội vàng đi qua.
Hạ Quý Ức cầm chuột, ấn chọn một vài thứ trong máy tính, mở ra một file. Anh nhường chỗ ngồi trước máy tính, kéo ghế làm việc, ra hiệu cho Quý Ức ngồi xuống rồi từ tốn xem.
Lúc Quý Ức xem kịch bản, Hạ Quý Thần đứng bên cạnh một lúc rồi ra khỏi thư phòng.
Khi anh quay lại, trên tay cầm hai chiếc ly.
Anh không lên tiếng, sợ sẽ quấy rầy cô. Anh đặt một chiếc ly xuống cạnh tay cô rồi ngồi xuống một chiếc ghế Sofa cách đó không xa, sau đó anh rút một quyển báo kinh tế tài chính ra xem.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng Hạ Quý Thần lật báo và tiếng Quý Ức ngẫu nhiên nhấn chuột thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác.
Mặc dù không ai nói chuyện với ai, nhưng vì cả hai đều bận rộn với công việc của mình. Ngược lại không khí không có gì xấu hổ, hơn nữa lại còn có một loại cảm giác ấm áp khó hình dung tràn ngập trong phòng.
Hạ Quý Thần xem lướt qua tờ báo tài chính kinh tế thật nhanh.
Anh nhìn thoáng qua bàn máy tính thấy cô vẫn còn đang chăm chú đọc kịch bản. Anh không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng thả tờ báo về lại giá sách, sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đèn trong thư phòng sáng rực, cửa sổ lại giống như một tấm gương phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cô.
Hạ Quý Thần không nhịn được nhìn đến ngây người.
Quý Ức xem hết kịch bản, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Xuyên qua cửa sổ chạm đến ánh mắt của cô, Hạ Quý Thần nhanh chóng thu hồi lại những cảm xúc của mình, anh quay đầu về phía Quý Ức, hỏi: “Xem xong rồi à?”
Sau khi hỏi xong, anh đứng dậy đi về phía Quý Ức.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương