“Hạ tổng, ngài đến tìm Hàn tổng sao?” Nữ nhân viên lễ tân ngồi trước lối vào thang máy, nhận ra Hạ Quý Thần, nhìn anh đi ra, lập tức đứng dậy, mặt mày tươi cười đón chào. Hạ Quý Thần cũng không để ý đến nữ nhân viên lễ tân, đi thẳng vào trong công ty.  “Hạ tổng, bây giờ Hàn tổng đang họp, có lẽ không tiện tiếp đãi ngài…” - Nữ nhân viên lễ tân vội vội vàng vàng đứng lên, định nói với Hạ Quý Thần. Bước chân của Hạ Quý Thần không có chút dấu hiệu ngừng hay chậm lại, chỉ mười mấy giây đã bỏ xa nữ nhân viên lễ tân đang đứng sau lưng. Nữ nhân viên lễ tân không thể làm gì khác hơn, đành nói chuyện với Trần Bạch đang đi theo sau Hạ Quý Thần vẫn còn chưa đi xa: “Trần trợ lý, thật sự bây giờ Hàn tổng đang họp, tôi dẫn hai người đến chỗ nghỉ ngơi để chờ một lát…”  Trần Bạch nở một nụ cười trấn an với nữ nhân viên lễ tân và ra hiệu cho cô đi làm việc của cô, sau đó tăng tốc bước chân đuổi theo Hạ Quý Thần. Trần Bạch còn chưa đi tới văn phòng của thư ký, chợt nghe thấy một tiếng “Ầm” vang lên ở phía trước, làm rung chuyển toàn bộ văn phòng khiến mọi người đồng loạt nhìn lại, còn kèm theo vài tiếng thét chói tai ngoài tầm kiểm soát. Trần Bạch vội vàng đi về trước hai bước, nhìn thấy văn phòng của tổng giám đốc bị Hạ Quý Thần đá văng cửa với thái độ thù địch bất chấp ngăn cản của thư ký, xông vào văn phòng.  Trần Bạch cũng không nghĩ nhiều, nhanh chân chạy tới. Thư ký nhìn thấy Trần Bạch giống như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Trần trợ lý, có chuyện gì với Hạ tổng vậy?” Trần Bạch khua khua tay, ngay cả nói cũng không nói gì liền bước vào văn phòng.  Trong văn phòng lớn, Hàn Tri Phản và hai người đàn ông ngoại quốc ngồi trên ghế sofa, trên bàn trước mặt chất đầy văn kiện. Có lẽ là bị hành động đạp cửa của Hạ Quý Thần làm kinh sợ, vẻ mặt ba người cũng tỏ ra có chút hoảng hốt. Trước hết, Hàn Tri Phản phục hồi tinh thần lại, anh nhìn chằm chằm Hạ Quý Thần chau chau mày vẻ như không tin lên tiếng: “Anh Thần?”  Sau đó hai người ngoại quốc cùng nói chuyện hợp tác với anh ta cũng lên tiếng. “Đây là ai vậy?” “Hàn tiên sinh, xảy ra chuyện gì?”  Hàn Tri Phản và Hạ Quý Thần quen biết nhiều năm, chỉ từ thần thái của Hạ Quý Thần, cũng biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta nghe người hợp tác mở miệng hỏi mình, liền vội vàng nhìn về Hạ Quý Thần, nhìn hai người ngoại quốc bên cạnh lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sắp xếp cho phó tổng nói chuyện với hai người, có lẽ có chút việc khẩn cấp cần xử lý một chút.” Vừa nói xong, Hàn Tri Phản liền đưa tay ra, nhanh chóng sửa sang lại văn kiện trên mặt bàn, sau đó mở miệng gọi thư ký: “Thư ký Trương!” Trương thư ký ở ngay ngoài cửa, nghe tiếng gọi, lập tức đẩy cửa vào.  Hàn Tri Phản đứng dậy, đưa văn kiện cho thư ký Trương, sau đó đích thân tiễn hai người khách ra khỏi văn phòng rồi đóng cửa lại. Anh ta đứng đối diện với cánh cửa một lúc lâu mới xoay người, mở miệng nói chuyện với Hạ Quý Thần đang đứng trước bàn làm việc và trừng mắt nhìn mình: “Anh Thần, có chuyện gì vậy?” Lời Hàn Tri Phản chưa nói hết, Hạ Quý Thần chợt bước tới trước mặt anh ta, chân giơ lên không hề báo trước đá lên bụng anh ta. Hàn Tri Phản không đề phòng chút nào, Hạ Quý Thần lại dùng hết sức lực, cả người Hàn Tri Phản bị đá trúng lui thẳng về sau đến mấy mét, khi đụng thật mạnh vào bức tường phía sau mới ngừng lại được.  “Hạ tổng! Hàn tổng!” - Trần Bạch đang ở văn phòng, thất thanh gọi to tên hai người. Hạ Quý Thần tựa như không nghe thấy tiếng của Trần Bạch, lại bước thật mạnh đi tới trước người Hàn Tri Phản đang ôm bụng.