Thực sự mắc cỡ chết mất… Ở trước nhan sắc của anh ấy, chỉ số thông minh của cô đều bị "chó ăn" rồi sao?
Nếu như nói khi nãy Quý Ức suýt nữa bị chính sự ngu ngốc của mình chọc giận đến mức muốn khóc, lúc này Quý Ức thật sự muốn khóc.
Cô cảm nhận được hai bên má của mình nóng bừng lên, hai bên tai và cổ của cô cũng dần ấm lên.
Bên trong phòng liền yên tĩnh.
Quý Ức có thể cảm nhận rõ được bầu không khí xung quanh vô cùng kỳ lạ.
Cô lúng túng đến mức trái tim muốn ngừng đập, sửng sốt nhìn Hạ Quý Thần sau đó lại vội vàng lên tiếng: “Anh đừng hiểu lầm, em không phải có ý đó. Chỉ là em cảm thấy mệt nên muốn ngủ… Còn có… còn có... em vừa mới nhớ tới chuyện đêm đó là bởi vì… bởi vì…”
Tròng mắt của Quý Ức liên tục chuyển động, bỗng nhiên cô nhìn thấy trên tấm rèm cửa có nhiều hình son môi. Cô giống như bắt được hy vọng trong lúc tuyệt vọng, nhanh chóng nói: “… À! Em nhìn thấy mấy hình son môi này, chợt nhớ đến đêm đó anh cũng đưa em một cây son…”
Hoàn hảo, chỉ số IQ cho "chó ăn" cuối cùng cũng được nhả ra lại rồi…
Rốt cuộc cũng giải thích thành công, Quý Ức thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô cố để ý phía góc bên kia bàn, Hạ Quý Thần đang bình tĩnh nhìn cô bất động.
Trên mặt anh không thể chút tâm tình nào nhưng có thể thấy được ánh mắt thâm thúy của anh như đang mang theo lửa cực nóng. Chỉ cần nhìn qua một lần liền có thể nhìn thấy chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô. Tình cảm mà cô luôn cật lực giấu giếm không còn chỗ để ẩn nấp.
Đầu ngón tay cô khẽ run lên, tất cả lại trở nên luống cuống.
Cô theo bản năng né tránh ánh mắt của Hạ Quý Thần, rất sợ anh nhìn thấy hết suy nghĩ của mình. Mặc dù cô cố gắng hết sức để ổn định tâm tình của mình nhưng khi cô lên tiếng, trong giọng nói vẫn có phần hơi run rẩy: “Em mệt rồi, em về phòng nghỉ trước…”
Nói xong, Quý Ức chợt đứng dậy, không đợi Hạ Quý Thần có phản ứng, đã nhanh chóng đẩy nhanh ghế sau lưng ra, nhanh chân chạy về phía cửa.
Nhưng cô chạy đi chưa được hai bước, cổ tay cô đã bị Hạ Quý Thần nắm lại.
Cả người Quý Ức giống như bị điện giật, toàn thân run lên, theo bản năng muốn rút tay ra. Nhưng giọng nói của anh lại vang lên: “Ăn cơm đã rồi hãy ngủ.”
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng chuông, có một giọng nói gọi vào: “Xin chào! Đồ ăn của ngài gọi đã đến rồi.”
Hạ Quý Thần buông cổ tay Quý Ức ra, bước tới mở cửa.
Phục vụ viên đẩy xe đồ ăn đến, nhỏ giọng hỏi Hạ Quý Thần liệu có thể đặt đồ ăn lên bàn trà ngay ghế Salon không?
Hạ Quý Thần gật đầu.
Phục vụ viên bày đồ ăn lên bàn ăn rồi nhanh chóng lui ra: “Tiên sinh! Tiểu thư... mời dùng.”
Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của phục vụ viên mà không khí ngột ngạt khi nãy cũng không còn bao nhiêu.
Hạ Quý Thần kêu Quý Ức ngồi xuống ăn, Quý Ức đang muốn trốn nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nhận đôi đũa từ tay Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần không đói bụng nhưng vẫn luôn ngồi cạnh Quý Ức, tất cả là do anh sợ cô ngồi ăn một mình sẽ buồn chán nên ngồi bên cạnh.
Quý Ức ăn hết phần miến xào thịt bò, điện thoại của Hạ Quý Thần lại reo lên.
Hình như có ai gọi... Hạ Quý Thần liếc màn hình điện thoại một cái, nhưng không bắt máy, cứ để điện thoại rung.
Do không ai nghe nên điện thoại tự động dừng, qua mấy giây sau, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương