Quý Ức càng nghĩ càng cảm thấy hăng hái, càng nghĩ càng cảm thấy câu nói kia không phải là trong mơ.
Một lát sau, Quý Ức bỗng dưng trợn tròn mắt.
Đúng vậy, câu nói kia không phải là trong mơ. Ngay sau cái hôm scandal của cô bùng nổ, anh đã nói như vậy với cô qua điện thoại.
Có điều là lúc đó cô đang buồn ngủ, ý thức không rõ ràng, cho nên cô tưởng rằng đó là mơ.
Hóa ra, Hạ Quý Thần đã ngầm tiết lộ cho cô, nhưng do bản thân cô không để tâm… Cho nên cô mới hiểu lầm anh.
Nghĩ đến đây, Quý Ức vội xoay người, chạy xuống đường.
Cô giơ tay ngoắc một chiếc taxi rồi nhanh chóng lên xe.
Không đợi tài xế hỏi, cô đã nói trước: “Bác tài, đưa tôi đến sân bay thủ đô.”
Sau khi nói xong, cô nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, kiểm tra các chuyến bay.
Sớm nhất có một chuyến bay đến thành phố C, khoảng một tiếng sau khởi hành. Quý Ức vừa đặt vé vừa thúc giục tài xế chạy nhanh hơn.
Thanh toán xong, đợi hai phút thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cúi đầu nhìn màn hình, là tin nhắn báo đặt vé thành công.
Quý Ức khóa máy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm của thủ đô nhanh chóng lùi về sau. Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, chỉ trong chốc lát nó đã đập liên hồi.
Tài xế nhanh chóng đưa Quý Ức đến sân bay thủ đô, thanh toán tiền xe xong, không đợi nhận lại tiền thừa, cô vội vã chạy vào khu vực khởi hành của sân bay, tiến hành đăng ký làm thủ tục.
Đã sắp đến thời gian máy bay cất cánh, Quý Ức đi thẳng vào lối thoát hiểm, vượt qua khu vực kiểm tra an ninh, ngay trước khi cửa cabin đóng, cô đã nhanh chân vọt vào trong máy bay ngồi xuống và thắt dây an toàn, tắt điện thoại.
Lúc máy bay lên đến độ cao 30.000 feet trên không trung, Quý Ức vẫn còn cảm thấy tất cả cứ như một giấc mơ. Cô lén véo bắp đùi mình, sau đó lại yên lặng véo tay mình, nhưng làm thế nào cũng cảm thấy không chân thực. Vì vậy cô lập tức quay đầu sang người phụ nữ trung niên bên cạnh, đưa tay ra: “Dì ơi, dì có thể véo tôi một cái hay không?”
Người phụ nữ trung niên kia nhìn cô như nhìn bệnh nhân tâm thần, sau đó, bà ta nhích người, kéo giãn khoảng cách với cô.
Nhờ vả nhưng lại không được đáp lại, Quý Ức đành phải tự đưa tay nhéo mặt mình thật mạnh.
Đến khi cảm giác được đau đớn, thì cô mới nhận ra rằng tất cả những gì mà mình nhìn thấy đêm nay đều là sự thật. Lúc này, Quý Ức mới nhoẻn miệng cười.
Thả tay xuống, Quý Ức lại liếc sang người phụ nữ trung niên bên cạnh, bà ấy đã ngồi cách cô một khoảng khá xa.
Thành phố C cách Bắc Kinh khá gần, sau nửa tiếng, máy bay đã an toàn đáp xuống sân bay thành phố C.
Quý Ức xuống máy bay, đi thẳng đến khu vực đỗ xe taxi, đứng xếp hàng khoảng hai phút thì cô bắt được một chiếc taxi.
Trên đường chạy đến hiện trường buổi lễ trao giải chương trình truyền hình, Quý Ức lấy điện thoại ra mở Video trực tiếp chương trình.
Buổi lễ trao giải đêm nay đã sắp kết thúc, hiện đang trao giải thưởng thành tựu thường niên.
Xe taxi đi được nửa đường thì buổi lễ trao giải kết thúc, trên màn hình là cảnh các ngôi sao lần lượt rời khỏi hiện trường buổi lễ.
Quý Ức sợ lúc mình chạy đến thì Hạ Quý Thần đã ra về, ngay khi cô vừa định gọi điện thoại cho anh thì thấy bóng anh và Trần Bạch trong Video trực tiếp.
Hai người vừa mới ra khỏi hiện trường buổi lễ thì đã bị một đám phóng viên ngăn lại.
“Ngại quá, Hạ Quý Thần tiên sinh, anh có thể dành vài phút trả lời phỏng vấn không?”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương