Trần Bạch dần dần cảm thấy khó thở, vì muốn mau thoát khỏi cảm giác áp lực này, cho nên cậu đã tăng tốc.
Ngay khi xe đi ngang qua khách sạn Bắc Kinh (Beijing World Hotel), Hạ Quý Thần lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh trên xe: “Dừng xe.”
Trần Bạch đạp mạnh phanh xe, nhưng bởi vì tốc độ xe nhanh, cho nên xe lao về phía trước một đoạn, sau đó mới ngừng lại.
“Đến khách sạn Beijing World Hotel.” Hạ Quý Thần thờ ơ nói. Sau khi anh căn dặn Trần Bạch xong, bầu không khí trong xe lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh. May mắn là xe đã quay đầu, nhanh chóng dừng trước cửa chính của khách sạn.
Quản lý của khách sạn đứng ở cửa ra vào tiễn khách, nhận ra xe của Hạ Quý Thần, đợi sau khi vị khách kia đi khỏi, ông ta lập tức chạy về phía anh.
Trần Bạch hạ cửa xe xuống, quản lý khom người, cười với Hạ Quý Thần: “Hạ tiên sinh, anh đến dùng cơm sao?”
“Ừm.” Hạ Quý Thần khẽ đáp, kế đó, anh quay sang Quý Ức: “Em còn chưa ăn tối, đi vào ăn một ít đi.”
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ thế giới của Quý Ức đều thay đổi một cách quá đột ngột. Lúc này, cô nào có tâm trạng ăn cơm, nghe Hạ Quý Thần nói cô không nhìn anh, chỉ nhẹ lắc đầu: “Em không đói.”
Dừng một chút, dường như sợ Hạ Quý Thần và Trần Bạch khuyên mình, cô lập tức bổ sung thêm: “Em hơi mệt, muốn về nhà nghỉ, nếu như mọi người muốn ăn, thì cứ để em ở đây, em tự gọi xe cũng được.”
Hạ Quý Thần chăm chú nhìn một bên mặt Quý Ức, một lát sau, anh quay sang quản lý khách sạn: “Như vậy đi, ông dặn đầu bếp làm cho tôi một ít thức ăn, đóng gói mang đi.”
“Được, Hạ tiên sinh, anh muốn dùng gì?” Quản lý lấy bộ đàm ra, sau khi bấm gọi cho đầu bếp thì quay sang nhìn Hạ Quý Thần.
Còn chưa nhìn vào menu mà Hạ Quý Thần đã liên tục đọc một loạt tên các món ăn.
Những món đó đều là món ăn mà Quý Ức thích.
Quý Ức biết rõ là anh gọi cho cô.
Nếu là hôm qua, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chắc hẳn cô sẽ rất vui mừng. Nhưng hiện tại, trong lòng cô lại có cảm giác khó chịu và đau đớn không nói nên lời.
“Hạ tiên sinh, anh còn muốn dùng thêm gì không?” - Thấy Hạ Quý Thần ngừng lại, quản lý khách sạn lập tức lên tiếng hỏi.
Hạ Quý Thần lắc đầu.
Quản lý khách sạn đứng thẳng người, ông vừa chuẩn bị đi vào khách sạn để lên thực đơn, thì dường như Hạ Quý Thần sực nhớ ra cái gì đó, anh vội nói thêm: “Đúng rồi, thêm một phần bún thập cẩm cay.”
Bún thập cẩm cay... Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại khiến cho hốc mắt Quý Ức đột nhiên đỏ lên.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Hình như là từ cái hôm tổ chức Wrap Party của “Tam Thiên Si”, khi đó, cô nhiều lần bị mời rượu, anh sợ cô uống nhiều, nên đã gọi cô đến bên cạnh anh. Lúc anh hỏi cô muốn ăn gì, cô đã nói mình rất muốn ăn bún thập cẩm cay, từ đó về sau, mỗi khi anh và cô ăn cơm, thì dù cho là ở nhà hàng cao cấp, hay là ở quán ăn Trung Quốc, thì anh vẫn luôn bảo người chuẩn bị riêng món bún thập cẩm cay.
Nhưng bây giờ, những thứ từng khiến cho cô âm thầm vui vẻ giờ đây lại làm cho cô đau đớn đến thấu xương.
Quý Ức sợ bản thân rơi nước mắt trước mặt Hạ Quý Thần, cô vội cúi đầu, vờ như đang xem điện thoại.
Trong vòng kết nối bạn bè của wechat, cô thấy được bạn học ở Đại học điện ảnh B gửi lên một đường link weibo.
Là nội dung mới nhất do “Tôi thích ăn quả xoài” đăng lên.
Theo như người trong đoàn phim “Thịnh Đường Phong Vân” để lộ ra, trong lúc quay phân đoạn nữ chính nhìn nam chính ngủ say, Quý Ức đã nhiều lần phạm sai lầm. Cuối cùng, đạo diễn đành bảo cô ấy đi nghỉ trước. Chẳng biết Quý Ức đi đâu, đến lúc quay trở về, cô ta đã diễn phân đoạn đó vô cùng thành công. Thế nhưng đoạn đó, cách diễn của Quý Ức lại vô cùng giống với Thiên Ca trong “Khuynh Thành Truyền”....
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
39 chương
56 chương
50 chương
31 chương