Không sợ kẻ hèn hạ, chỉ sợ kẻ hèn hạ đến mức không có giới hạn. Cô luôn đề phòng cô ta nhưng lại không ngờ có cẩn thận đến mấy cũng có lúc sơ sót. Thiên Ca chỉ dùng một chiêu hèn hạ như thế, không những có thể biến mọi thứ của cô trở thành của cô ta, mà còn hung hăng cắn ngược lại cô. Ngay lúc này, Quý Ức hận không thể lập tức đăng weibo nói cho toàn bộ thế giới biết rằng cô không phải là kẻ cắp bản quyền, kẻ cắp chính là Thiên Ca. Nhưng cô hiểu rõ, “Khuynh Thành Truyền” phát sóng trước “Thịnh Đường Phong Vân”, cho nên dù cô có nói đúng sự thật thì cũng sẽ không có ai tin tưởng.  Nếu cô thật sự phát ngôn như vậy trên weibo, sợ là bản thân sẽ càng bị chửi rủa nhiều hơn nữa. Cho đến hôm nay, Quý Ức mới biết được tình cảnh khó khăn nhất trên đời này chính là có trăm cái miệng nhưng lại chẳng thể biện minh. Uất ức, không cam lòng, cảm thấy oan uổng... Đủ loại cảm xúc trào lên trong lòng Quý Ức, quay cuồng, đan xen vào nhau, cho đến cuối cùng, những cảm xúc phức tạp kia hóa thành một nỗi căm phẫn.  Cô nghĩ bản thân hẳn là đã thật sự tức giận, cho nên tay cô mới run lên như thế, cả người cũng phát run, thậm chí ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lập cập. Đã lâu lắm rồi Quý ức không tức giận đến như vậy. Cô muốn ổn định lại cảm xúc của mình, nhưng càng nghĩ, thì lửa giận trong lồng ngực cô lại càng bùng lên dữ dội. Quý Ức nghĩ bây giờ cô nhất định phải tìm cái gì đó để làm, nếu không cô sẽ tức điên lên mất.  Nghĩ vậy, Quý Ức lập tức mở game. Nhưng sau khi vào game, đầu ngón tay đang run rẩy của cô lại không thể khống chế nổi phương hướng của Tướng. Quý Ức ném điện thoại qua một bên, đi vào toilet tìm một cái khăn, bắt đầu lau dọn. Phòng ngủ của cô chỉ có diện tích hơn hai mươi mét vuông, trong chốc lát, cô đã nhanh chóng lau xong. Một đêm không ngủ, rõ ràng là Quý Ức rất mệt, nhưng cô lại không có cách nào dừng lại được, cứ liên tục lặp lại động tác lau sàn.  Quý Ức không biết bản thân đã quỳ trên mặt đất, lặp đi lặp lại động tác lau sàn như vậy bao lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, theo bản năng, cô định đứng dậy đi lấy điện thoại. Nhưng do Quý Ức đã quỳ trên mặt đất một lúc lâu, khiến cho đầu gối đau buốt nên cô không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể bò đến cạnh giường, lần mò tìm điện thoại. Khi nhìn thấy ba chữ “Hạ Quý Thần” hiển thị trên màn hình điện thoại, mắt Quý Ức đột nhiên nóng lên, suýt nữa thì rơi nước mắt.  Vừa bấm nhận cuộc gọi, Quý Ức còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói ẩn chứa một chút lo lắng của Hạ Quý Thần: “Tiểu Ức?” Quý Ức vốn định đáp lại Hạ Quý Thần. Nhưng khi há miệng, cô mới phát giác cổ họng mình đau đớn dữ dội, hoàn toàn không thể nói được. Đầu dây bên kia, dường như Hạ Quý Thần biết rõ tâm trạng của Quý Ức ngay lúc này, không đợi cô mở miệng, anh đã nói tiếp: “Đêm hôm qua anh bay sang Mỹ. Lúc xuống phi cơ đã là sáu giờ sáng giờ Bắc Kinh, anh sợ em đang ngủ nên không quấy rầy, mà vội đặt vé máy bay, tranh thủ về. Hiện tại anh vừa đến sân bay Bắc Kinh.”  Tuy là Hạ Quý Thần không nhắc đến nguyên do khiến anh phải đặt vé bay về gấp, nhưng Quý Ức biết rõ, là bởi vì cô xảy ra chuyện cho nên thay vì xử lý công việc bên Mỹ, anh lại bay chuyến bay dài quay trở về. Quý Ức bỗng dưng cảm thấy rất ấm áp, loại cảm giác này cứ quanh quẩn trong lòng khiến cho tức giận cùng uất ức vốn không tiêu tan lại càng trở nên nặng nề hơn. Sau khi nói xong, đợi trong chốc lát, thấy Quý Ức vẫn không nói gì, Hạ Quý Thần lại nói tiếp: “Tiểu Ức, sáng ngày mai, anh đón em, em đi theo anh sang Mỹ công tác, được không?”  Nếu anh thật sự muốn cô theo anh sang Mỹ công tác, thì hôm nay, anh có thể bảo Trần Bạch đặt vé cho cô, để cô bay qua, sao anh phải bay về đây làm gì?