Ăn cơm trưa xong, Quý Ức trở về phòng thay quần áo, mang theo quà đi chúc tết cùng bố mẹ. Hôm qua trước khi đi ngủ, Quý Ức quên sạc điện thoại, đến lúc đi ra ngoài cô mới phát hiện pin chỉ còn 20%. Mặc dù Quý Ức đã giảm tối thiểu số lần dùng điện thoại, nhưng đến bốn giờ chiều, cuối cùng, điện thoại của cô cũng tự tắt nguồn vì hết pin.  Lúc Quý Ức về đến nhà thì đã là chín giờ tối. Bước vào phòng ngủ, chuyện đầu tiên Quý Ức làm chính là đi sạc điện thoại sau đó là đi tắm. Sấy khô tóc và thoa kem dưỡng da xong, Quý Ức bước đến cạnh giường, lúc này, điện thoại đã tự động khởi động lại.  Cô leo lên giường, tựa người vào đầu giường, ngồi thật thoải mái sau đó mới cầm điện thoại lên. Mở khóa màn hình, Quý Ức lập tức thấy thông báo nhắc nhở của weibo. Rõ ràng là nhiều hơn gấp hai lần so với lúc bình thường. Sau khi vào weibo, Quý Ức mới thấy hầu hết là những bài đăng mà người khác đã tag tên cô vào.  Quý Ức tưởng rằng tình tiết của “Thịnh Đường Phong Vân” tối nay dẫn đến chủ đề hot, nên mới có nhiều người tag cô như vậy. Nên cô cũng không nghĩ nhiều, thuận tay bấm vào, ai ngờ đập vào mắt đều là những lời mắng nhiếc. “Kẻ ăn cắp bản quyền thì không ai là vô tội cả!” “Còn tưởng rằng nhân vật mới của YC có tài năng gì chứ, không ngờ lại chỉ là một kẻ bắt chước!”  “Diễn viên cặn bả, người như vậy sao xứng hoạt động trong ngành giải trí?” Quý Ức nhìn một chuỗi những bình luận mắng nhiếc mình, cô ngẩn người giây lát, sau đó lập tức đi xem bài đăng chính. Vẫn là tài khoản “Tôi thích ăn quả xoài” kia, nhưng không phải là nội dung lúc sáng mà cô đã thấy, mà là một bài đăng mới. Vẫn là hai hình động được đưa ra so sánh như trước.  Hình thứ nhất là cảnh Thiên Ca trong “Khuynh Thành Truyền”. Lúc nhân vật nam chính bị thương, hôn mê bất tỉnh, cô ta canh giữ bên cạnh, ngẩn ngơ nhìn nhân vật nam chính. Kìm lòng không được, Thiên Ca duỗi tay chạm vào mặt anh ta, vẻ mặt cô ta lúc đó thoáng qua một chút tình ý. Hình động thứ hai là cảnh Quý Ức trong “Thịnh Đường Phong Vân”, khác với “Khuynh Thành Truyền” là nam chính không phải bị thương dẫn đến hôn mê, mà anh ta uốc quá say. Đêm khuya, Quý Ức không ngủ không nghỉ chăm sóc anh ta. Sau khi nam chính đã hoàn toàn ngủ say, cô gần như diễn giống Thiên Ca trong “Khuynh Thành Truyền” như đúc. Quý Ức ngơ nhẩn nhìn nhân vật nam chính, sau đó, cô từ từ duỗi tay chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt anh ta. Lúc chạm phải môi anh, đầu ngón tay cô khẽ run lên, ngay cả biên độ run của đầu ngón tay cũng không hề khác Thiên Ca chút nào. Kế đó, vẻ mặt của Quý Ức cũng y hệt Thiên Ca. Cô dịu dàng nhìn nam chính, trên môi nở một nụ cười rất nhẹ, xen lẫn một chút ngượng ngùng. Nếu như nói hai hình động lúc sáng bị đem ra so sánh chỉ là trùng hợp, thì hai hình động lần này khiến chính bản thân Quý Ức cũng cảm thấy có hơi khó tin.  Cô nhớ rất rõ lúc ở Hoành Điếm, vào cái đêm mà cô quay cảnh này, thời gian đầu vẫn luôn không tìm được cảm xúc, liên tục bị báo “ngưng”. Cuối cùng, đạo diễn nhịn không nổi nữa nên đã bảo cô vào nghỉ ngơi, để những người khác ra diễn trước. Vì muốn tạo cảm xúc tốt nhất để quay, cô đã trốn trong toilet, xem lại kịch bản từ đầu tới cuối. Đến khi bản thân đã hoàn toàn hòa hợp vào diễn biến câu chuyện, xác định đúng cảm xúc ngay tại phân đoạn đó, cô mới đi ra khỏi toilet. Ra hiệu với đạo diễn là đã “OK”, sau đó,Quý Ức mới đi dặm lại phấn trang điểm, rồi quay một mạch đến khi xong hết phân đoạn kia.