Cô còn có việc cần phải làm, trước khi chưa có kết quả thành hay bại, cô không muốn bất kỳ ai biết được dự định của mình.
Thất bại… Vậy đó sẽ là bí mật của riêng cô.
Thành công… Thì đây chính là một chút hi sinh của cô để mang đến những điều tốt đẹp cho anh.
Nghĩ đến đây, bàn tay đang cầm di động của Quý Ức nhịn không được xiết mạnh.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chỉ mong đêm nay, ông trời sẽ giúp đỡ cô nhiều một chút.
Có lẽ là Hạ Quý Thần đang lấy hành lý, cho nên anh không trả lời tin nhắn của Quý Ức.
Quý Ức lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, vừa lúc nghe được lời MC nói: “Sau tiết mục này là tiết mục mà mọi người đã chờ mong rất lâu.”
“Thế nhưng, trước khi tiết mục bắt đầu, tôi muốn nói với mọi người một sự việc đáng tiếc.”
“Thật sự đáng tiếc, tôi cũng vừa nhận được tin tức nửa tiếng trước, vì lý do cá nhân mà bất đắc dĩ Trình Kha phải rời khỏi tiệc từ thiện đêm nay.”
“Trước khi đi, Trình Kha có nhờ ban tổ chức chúng tôi thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi đến mọi người. Tôi nghĩ, chúng ta đều hiểu được, nếu không phải có chuyện gì khẩn cấp, Trình Kha sẽ không đột nhiên rời khỏi như vậy.”
Nói đến đây, MC thu hồi vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục nụ cười tươi giới thiệu chương trình đêm nay: “Được rồi, quay trở lại chuyện chính, mời quý vị thưởng thức ca khúc do Thiên Ca trình bày.”
Nói xong, MC làm động tác “mời”, rồi lui sang một bên, đi xuống đài.
Đèn trên sân khấu lập tức tối xuống.
Một lát sau, có một ngọn đèn sáng lên, Thiên Ca cầm microphone, đứng ngay trung tâm sân khấu.
Tiếng nhạc vừa vang lên, Quý Ức đã đưa mắt xuống yên lặng nhìn vào màn hình di động.
Trang Nghi nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai Quý Ức: “Sao Trình Kha đột nhiên lại rời khỏi nhỉ? Từ đầu, tiết mục này được cho là tiết mục đặc sắc nhất, phải trả cát-xê đó! Anh ta bỏ đi như vậy, chắc chắn phải bồi thường rồi. Chẳng lẽ sự thật đúng như tuyên bố chính thức vừa nãy à? Do có chuyện khẩn cấp?”
Quý Ức biết sở dĩ Trình Kha rời khỏi buổi tiệc là do bị những lời nói của cô tác động.
Nhưng xung quanh đây đều có người, dù cho nói nhỏ cỡ nào, thì cũng vẫn có khả năng bị người khác nghe thấy, cho nên Quý Ức vờ như không biết gì, lắc đầu với Trang Nghi: “Không rõ lắm.”
“Kệ đi, tính ra cũng là chuyện tốt, vốn dĩ Thiên Ca vẫn luôn muốn bám vào “cây đại thụ” Trình Kha này, lợi dụng anh ta để tăng độ nổi tiếng của bản thân. Tôi còn đang lo, nếu đêm nay hai người bọn họ cùng lên sân khấu, nhà đầu tư thấy vậy, chắc chắn, sẽ ào ào đổ tiền vào cô ta. Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, nghĩ lại chuyện cô ta đã làm với chúng ta lúc nãy trên thảm đỏ, thật đúng là hả lòng hả dạ mà!”
Thấy Trang Nghi nén không được hưng phấn, Quý Ức cũng nở nụ cười. Cô cúi đầu nhìn đện thoại đang run lên trên tay, là tin nhắn của Hạ Quý Thần gửi đến.
“Anh đã ra khỏi sân bay rồi, vừa nhận được điện thoại của Hàn Tri Phản, ở Kim Bích Huy Hoàng có chuyện quan trọng, có lẽ là phải qua đó một chuyến.”
Nhìn thấy ba chữ “Hàn Tri Phản” kia, Quý Ức sực nhớ đến chuyện Trình Vị Vãn đã nói với cô mấy hôm trước.
Quý Ức lập tức gõ một hàng chữ trên màn hình, gửi qua cho Hạ Quý Thần: “Vãn Vãn đã đồng ý lời tỏ tình của Hàn Tri Phản, anh biết chuyện này chưa?”
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
18 chương
18 chương
95 chương
27 chương
88 chương