Quý Ức không ngốc, cô đã lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm. Còn Trang Nghi, cô cũng đã từng dẫn dắt không ít ngôi sao, đương nhiên có nhiều kinh nghiệm. Tuy suốt quá trình bước trên thảm đỏ, cả hai vẫn luôn duy trì nụ cười thoải mái, nhưng đến lúc bước vào hội trường, vừa ngồi xuống Trang Nghi đã nhịn không được nghiêng đầu nói thầm vào tai Quý Ức: “Rõ ràng là Thiên Ca cố ý! Người như cô ta hiểu rõ ý nghĩa của thảm đỏ đêm nay hơn; hơn nữa, cô ta lại nổi tiếng hơn cô. Thiên Ca bước vào thảm đỏ chậm hơn cô rất nhiều, dù sao, trên đường đi cũng phải chào hỏi một số phóng viên, nhưng cô ta lại chỉ để bọn họ chụp hình, cố ý bước nhanh đến ký tên cùng lúc với cô, hiển nhiên là muốn cướp hết danh tiếng của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội xuất hiện nào.”
Quý Ức vốn đã bị Thiên Ca dùng những thủ đoạn như vậy chèn ép không biết bao nhiêu lần, so với sự kích động của Trang Nghi, cô lại vô cùng bình tĩnh, quay đầu nhìn quanh hội trường, dường như không có chuyện gì.
“Còn nữa, trong khu phỏng vấn, cô ta rõ ràng là cố ý. Thi Dương có địa vị gì chứ, cô ta chủ động nhắc tới Thi Dương như vậy, dĩ nhiên, MC làm sao còn tâm trí để quan tâm đến cô?”
Trang Nghi thấy Quý Ức đưa mắt nhìn khắp nơi, cô cũng dõi mắt nhìn theo, kết quả là nhìn thấy Thiên Ca, vừa nãy cô ta đã theo sau hai người đi vào hội trường.
Cho dù biết chắc Thiên Ca không thể nghe được những lời của mình, nhưng Trang Nghi vẫn lập tức ngậm miệng.
Thiên Ca nhìn thấy ánh mắt của Quý Ức dừng trên người mình, cô ta cố ý nhếch môi, ném cho Quý Ức một nụ cười đắc ý. Sau đó, cô ta mới cùng người đại diện và trợ lý của mình đi đến bàn dành cho khách quý ở phía trước.
Đợi sau khi Thiên Ca ngồi xuống, Trang Nghi mới nói tiếp, so với lúc nãy, giọng cô ấy càng thêm kích động: “Cô có thấy nụ cười của cô ta không? Rõ ràng là cô ta cố ý mà…”
Quý Ức dường như không nghe thấy lời Trang Nghi nói, cô lại đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.
“Cô nói xem, cô ta là người thế nào vậy? Trước kia tôi vẫn cảm thấy cô ta rất tốt, vừa thân mật lại khiêm tốn. Hôm nay tôi mới biết, hóa ra đều là giả dối! Giả dối! Giả dối!”
Trang Nghi nói ba lần “Giả dối” xong, khó khăn lắm mới kiềm chế được lửa giận trong lòng, cô hít sâu một hơi, vừa định nói tiếp, thì Quý Ức ngồi bên cạnh rốt cuộc đã tìm được người mình muốn tìm, cô đột nhiên lên tiếng: “Trang Nghi, cô ngồi chờ ở đây nhé, tôi có chút việc, phải ra ngoài một chút.”
Nói xong, không đợi Trang Nghi kịp hỏi cô muốn đi đâu, Quý Ức đã đứng lên, đi đến một góc phía đông nam của hội trường.
Chỗ đó khá yên tĩnh, không có ai ngoài một người đàn ông đứng quay lưng về phía hội trường ồn ào. Anh ta đang nghe điện thoại.
Quý Ức không bước lên quấy rầy anh ta, mà đứng bên cạnh, yên lặng đợi. Một lát sau, thấy anh ta cúp điện thoại, quay người định đi vào bên trong hội trường, cô mới mở miệng, trong giọng nói có một chút nghi hoặc: “Trình Kha?”
Trình Kha ngừng bước, nhìn về phía Quý Ức.
Quý Ức chớp mắt, dường như là vô tình gặp lại đồng nghiệp đã xa cách từ lâu, lên tiếng chào hỏi: “Quả thật là anh, bốn năm không gặp, vừa nãy, tôi còn tưởng mình nhận lầm người.”
Bốn năm không gặp, năm đó, hai người chỉ hợp tác với nhau một lần, như bèo nước gặp nhau, Trình Kha có lẽ đã sớm quên mất cô, vẻ mặt anh có hơi ngỡ ngàng.
“Anh không nhớ tôi à? Cũng đúng thôi, bốn năm trước, tôi từng hợp tác với anh một lần.” Nói xong, Quý Ức lập tức lấy điện thoại trong túi quần ra, đưa ảnh chụp màn hình Weibo của Thiên Ca đến trước mặt Trình Kha: “Anh còn nhớ cảnh trong tấm ảnh này không? Bốn năm trước, tôi và anh từng hợp tác quay quảng cáo. Thiên Ca cũng có mặt ở đó, chúng ta còn ăn cơm tối cùng nhau.”
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
39 chương
56 chương
50 chương
31 chương