Lời Hạ Quý Thần vừa đến bên miệng bất chợt khựng lại. Một giây sau, anh lại mở miệng nói với bác sĩ Hạ: "Không có gì, chờ một lát..."  Tiếp đó, Quý Ức nghe thấy giọng anh rõ ràng hơn rất nhiều, có lẽ là anh đã cầm di động đưa lên tai: "Hử?"  “Chỗ vết thương của tôi không sao cả, tôi tìm anh là..." - Quý Ức nói rất khẽ, nhưng cô chỉ vừa nói được một nửa, Hạ Quý Thần lại cắt ngang: "Em chờ tôi một chút!"  Sau đó, Quý Ức nghe thấy Hạ Quý Thần nói với bác sĩ Hạ:"... Thật có lỗi! Tạm biệt!", rồi anh gác điện thoại bàn, một lần nữa, giọng của anh lại rõ ràng hơn: "Em nói đi..."  "Tôi..." Cuộc gọi này của cô rất là đột ngột, đến chính cô cũng chưa nghĩ ra là mình muốn nói gì, chỉ nói được một chữ, cô đã khựng lại. Anh rất kiên nhẫn chờ đợi, không hề thúc giục cô, mất một lúc lâu sau Quý Ức mới khẽ nói: "... Tôi đã nhìn thấy từ khóa Hot trên Weibo."  "Hử?" - Quý Ức nói không rõ ràng, nên Hạ Quý Thần không kịp phản ứng. Vài giây sau, anh mới hiểu ra, sau đó đáp: "À..."  “À... Là ý gì hả?”  Vốn dĩ là Quý Ức vô thức gọi điện cho anh, nên cô chưa nghĩ ra là nên nói gì với Hạ Quý Thần. Bây giờ lại nghe anh trả lời như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nên nói gì tiếp theo.  Đầu dây điện thoại của cả hai bên lập tức rơi vào im lặng.  Qua một lúc lâu sau, Quý Ức rốt cuộc cũng ý thực được là mình nên nói một tiếng "Cám ơn" với Hạ Quý Thần. Cô nuốt nước miếng một cái, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì đầu dây bên kia đã vang lên một tiếng "Rầm".  Hình như là có vật gì đó ngã xuống đất?  Quý Ức nhíu mày, theo bản năng, mở miệng hỏi: "Chuyện gì vậy?"  Đáp lại cô là sự im lặng.  "Hạ Quý Thần!" - Quý Ức lại kêu lên.  Đầu dây bên kia rốt cuộc cũng có tiếng đáp lại, nhưng lại là giọng của Trần Bạch: "Hạ tổng!"  Giọng của anh ta có vẻ rất lo lắng, Quý Ức nhíu mày càng sâu hơn, cô vừa định cao giọng gọi ba chữ "Trần trợ lý" thì bỗng nghe bên kia truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, xen lẫn giọng của Trần Bạch: "Alô! Xin chào... là 120 đúng không? Ở đây có người té xíu, địa chỉ là..."  Nói đến đây, Trần Bạch lại kêu lên: "Hạ tổng! Hạ tổng!"  Té xỉu?  Chẳng lẽ tiếng "Rầm" vừa nãy mà cô nghe thấy là do Hạ Quý Thần ngã ra đất?  Quý Ức phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy, xưng hô khách sáo "Trần trợ lý" cũng bị lược bỏ, trực tiếp đổi thành: "Trần Bạch! Trần Bạch!"  Quý Ức gọi vài tiếng, cuối cùng, Trần Bạch cũng nghe thấy tiếng nói vang lên từ điện thoại của Hạ Quý Thần, anh bước đến, nhặt điện thoại lên, đáp lại cô: "Quý tiểu thư?"  "Hạ Quý Thần bị làm sao vậy?"  "Trong khoảng thời gian gần đây, tình trạng cơ thể của Hạ tổng luôn không tốt. Hai ngày nay, không biết là có chuyện gì, mà anh ấy không trở về nhà, vẫn luôn ở lại tăng ca. Lúc nãy tôi vừa mang bữa sáng vào phòng cho anh ấy thì thấy anh ấy tẽ ngã trên mặt đất..."  Ở lại công ty tăng ca? Không phải anh ấy nói là đi công tác, trong nhà không có người ở, nên mới để cô tới sao?  Trong phút chốc, Quý Ức liền hiểu rõ tất cả.  Hạ Quý Thần biết cô không muốn về nhà vì sợ bố mẹ sẽ lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô, nhưng anh lại không yên tâm để cô ở khách sạn một mình, vậy nên anh nói dối rằng mình phải đi công tác, để mang cô về nhà anh...  Hai ngày nay, cô được thím Trương chăm sóc cẩn thận như vậy, còn anh thì ở lại công ty tăng ca...