“Có một loại tình yêu, cả đời chỉ có một lần. Em đến, tôi đã biết, tôi yêu em, tôi biết rõ điều đó.” Diệp Phi Dạ “Đại thần ôm vào lòng”.
Ngày kế tiếp là thứ hai, sáng sớm Quý Ức đi đến trường, tiếp tục kiếp sống sinh viên của mình.
Bắc Kinh bước vào tháng sáu, nhiệt độ mỗi lúc một nóng hơn, ánh mặt trời cũng tươi đẹp, xán lạn hơn.
Trong lúc không ai hay biết, thời gian đã lặng yên trôi qua ba cái cuối tuần kể từ khi Quý Ức nhận được điện thoại của Trần Bạch.
Trong ba tuần này, ngoại trừ lúc tiến hành thủ tục ly hôn với Hạ Dư Quang, Quý Ức có liên hệ với anh hai lần, thì bất kể là Hạ Quý Thần hay Hạ Dư Quang, cô cũng không gặp qua lần nào.
Bởi vì tham gia quay “Tam thiên si”, nên việc học của cô bị chậm tiến độ ba tháng, tồn đọng rất nhiều bài vở, mắt thấy kỳ thi cuối kỳ đã tới gần, phần lớn thời gian mỗi ngày của Quý Ức đều dành để ngâm mình trong phòng tự học ôn tập, còn không thì là đến nhà sách tìm tư liệu.
Ba tuần này, mỗi ngày, cô đều đơn độc sống, an tĩnh và thản nhiên, giống như khoảng thời gian một năm trước, khi cô vừa mới tỉnh lại sau ba năm hôn mê, lúc đó cô còn chưa gặp lại Hạ Quý Thần và Hạ Dư Quang.
Đôi khi, cô ngẫu nhiên mất tập trung trong giờ học, ngẩn ngơ nhìn ánh mặt trời sáng chói bên ngoài cửa sổ, có hơi hoảng hốt tự hỏi bản thân có đúng là đã thật sự gặp lại Hạ Quý Thần và Hạ Dư Quang trong mấy tháng này.
Đảo mắt, kỳ thi cuối kỳ đã đến, kết thúc hai ngày bốn lượt thi sẽ là một khoảng thời gian nghỉ khá dài.
Quý Ức đã thu dọn hành lý xong, mang theo vali đi ra khỏi trường, đứng đợi taxi ở ven đường. Cô nhớ kì nghỉ đông cũng là cảnh tượng như vậy, khi đó cô đang chờ xe, thì Hạ Quý Thần bỗng dưng xuất hiện trước mặt cô.
Lúc đó bởi vì chuyện của Lâm Chính Ích, cô và anh đã cãi nhau một trận to, nên vừa nhìn thấy anh, cô lập tức xách vali đi sang bên kia đường, lên xe bus nhanh chóng rời xa anh.
Mà hôm nay, Quý Ức đợi suốt gần nữa giờ, thật vất vả mới đợi được một chiếc xe có chỗ trống, nhưng Hạ Quý Thần vẫn không xuất hiện.
Về đến nhà, Quý Ức tắm rửa rồi lên giường nằm, chuẩn bị ngủ bù cho đêm hôm qua. Tối qua cô đã phải ôn tập đến gần sáng mới ngủ được một chút.
Thời tiết quá nóng, Quý Ức thật sự không muốn đi ra ngoài. Khoảng thời gian trước, chịu không nổi Đường Họa Họa nhiệt tình rủ rê, rốt cuộc cô bị cô ấy dụ dỗ chơi Vương giả, cho nên suốt kỳ nghỉ hè, gần như mỗi ngày cô đều ở lì trong nhà chơi game với Đường Họa Họa.
Ngay khi Quý Ức cho rằng mình sẽ vượt qua kỳ nghỉ hè như vậy, thì cô nhận được một cuộc điện thoại, hẹn cô ra ngoài uống trà chiều.
Người gọi đến chính là người mà đã lâu cô không gặp kể từ sau khi “Tam thiên si” kết thúc... Trình Vị Vãn.
Thật ra trong khoảng thời gian quay “Tam thiên si”, hai người cũng xem như khá thân thiết. Đặc biệt là một tháng cuối cùng, quan hệ của cô và Hạ Quý Thần gần gũi hơn, cô ấy cũng có quan hệ không tệ với anh, nên cô và Trình Vị Vãn thường xuyên có cơ hội ăn cơm cùng nhau. Dù sao cũng đều là những cô gái cùng trang lứa, nên dễ thân thiết với nhau hơn.
Trình Vị Vãn gọi điện cho cô, một mặt là muốn cùng cô gặp gỡ trò chuyện, mặt khác là có việc quan trọng cần bàn với cô.
Đã hẹn gặp mặt bên ngoài, nên trong điện thoại, Trình Vị Vãn cũng không nói rõ, chỉ bảo là có liên quan đến bộ phim mới, rồi hẹn với Quý Ức thời gian và địa điểm gặp mặt, sau đó cúp điện thoại.
Cách thời gian hai người hẹn gặp vào buổi chiều còn khoảng ba giờ, Quý Ức cũng không sốt ruột, cô vẫn tiếp tục làm ổ trên giường, đi hai cái phụ bản với Đường Họa Họa xong, mới rời giường đi vào nhà vệ sinh.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
54 chương
73 chương
113 chương
70 chương
100 chương
11 chương
45 chương