Thời niên thiếu, cô rất thích anh Dư Quang bởi vì anh ấy luôn làm điểm tựa cho cô, chuẩn bị đồ ăn vặt cho cô, khi cô ngủ còn mang bờ vai tặng cho cô. Cho dù phần tình cảm kia đã nhạt đi khi bọn họ trưởng thành. Nhưng khi cô gặp lại anh Dư Quang, anh ấy vẫn đối xử với cô như trước, cẩn thận và dịu dàng che chở.  Khi cô bị Thiên Ca cho người bắt cóc, quay xong phim ở Vương Thành thì sốt cao không ngừng, là anh Dư Quang đã chăm sóc cô suốt một đêm. Ngày hôm sau, biết cô có hứng thú với “Tam thiên si” nên anh đã yên lặng giúp cô nhận được vai diễn trong bộ phim đó.  Bởi vì Lâm Chính Ích mà cô bị Hạ Quý Thần hiểu lầm, sau khi cãi nhau một trận với anh ta ở Khách sạn Bốn Mùa, cô chạy về trốn ở nhà của anh Dư Quang, là anh Dư Quang đến an ủi cô, chăm sóc cô. Ngày đó, trong thư phòng anh, cô nhìn thấy hình của cô, đằng sau còn viết một câu mà đến bây giờ cô vẫn không quên: Nguyện cả đời này em lạc lối thì sẽ bước đến bên cạnh anh.   Tết Âm lịch, một mình cô chạy đến Vân Nam, bởi vì tin lời bịa đặt của Thiên Ca mà không cẩn thận bị trật chân. Khi cô ngồi xổm ở ven đường, không biết phải làm sao thì anh Dư Quang đến. Thậm chí anh ấy còn đi suốt đêm đến Lệ Giang để tìm cô. Càng quan trọng hơn là, ngày đó, cô còn phát hiện ra một bí mật vô cùng to lớn, là về khối ngọc kia. Khi đó cô mới biết được, trong ba năm cô hôn mê bất tỉnh, cứ mười tám hằng tháng, anh Dư Quang sẽ đến thăm cô. Khi cô ngã từ đỉnh cao xuống đáy vực sâu, trên đời này, chỉ có mỗi anh Dư Quang là không quên cô.  Anh Dư Quang tốt với cô như vậy, tốt như vậy... Sao cô lại có thể làm ra chuyện có lỗi với anh ấy?  “Tiểu thư, đây là tiền thối của cô.” Nhân viên phục vụ quay trở lại, đưa tiền thối cho Quý Ức.  Cô khẽ gật đầy, không đáp.  Thấy vậy, nhân viên phục vụ liền đặt tiền lên bàn, sau đó rời đi.  Một lúc lâu sau, Quý Ức mới cầm tiền, bước ra khỏi nhà hàng như người mộng du. Cô cứ đi như thế, không phân biệt được phương hướng, cũng chẳng biết được mình muốn đi đâu.  Ban đêm, xe chạy khá nhanh, từng chiếc từng chiếc gào thét lao qua bên người cô, tiếng kèn chói tai không ngừng vang lên bên tai cô, nhưng cô cũng chẳng bận tâm, chỉ mờ mịt đi về phía trước.  Cô không biết rốt cục mình đã đi được bao lâu, nhưng lòng bàn chân nổi bọt nước khiến cô thực sự không đi nổi nữa, thế nên cô chọn bừa một chỗ ven đường, ngồi xổm xuống.  Cô không ngốc, khi nhìn thấy câu “Nguyện cả đời này em lạc lối thì sẽ bước đến bên cạnh anh. ” trong phòng anh Dư Quang, cô đã biết, anh ấy có cảm tình với cô.  Khi đó, không phải là cô không rung động, mà bởi cô nghĩ đến chuyện xảy ra với Hạ Quý Thần bốn năm trước, nên mới cố gắng kiềm chế bản thân mình.  Nhưng bây giờ, đối với hôn nhân giữa cô và anh, cô lại làm ra loại chuyện phản bội như vậy...  Cô đã phụ lòng tốt của anh Dư Quang, cũng phụ một tấm chân tình của anh ấy dành cho cô.  Hiện tại, cô không chỉ không biết phải làm sao để đối mặt với Hạ Quý Thần, mà ngay cả anh Dư Quang, cô cũng không biết nên ở bên cạnh anh ấy như thế nào.  Quý Ức cúi đầu, vùi vào đầu gối.  Cô tựa như một đứa trẻ bó tay chịu trói, ngồi mờ mịt như vậy một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua con đường vắng vẻ, sau đó mới vịn đèn đường bên cạnh, từ từ đứng lên.  Cô đưa mắt nhìn quanh, sau khi xác định được phương hướng, mới nhấc chân đi về khách sạn.  Khi gần đến khách sạn, Quý Ức nhìn thấy một tiệm thuốc 24 giờ ở ven đường, bước chân cô chợt khựng lại.  Cô cứ đứng nhìn chằm chằm vào ánh đèn sáng ngời trong hiệu thuốc, một lúc sau, cô đưa tay chạm vào bụng dưới, nhấc chân, bước về phía tiệm thuốc.