Lông mày Hạ Quý Thần khẽ cử động. Mặc dù anh cách Quý Ức một khoảng rất xa, biết cô không thể nào nghe được lời của Trần Bạch, nhưng anh vẫn phải mở miệng chặn lại lời nói bậy bạ của Trần Bạch: “Tôi đang ngồi trước Laptop, đang chờ tất cả mọi người!”
Nói xong, anh sợ Trần Bạch sẽ tiếp tục tranh luận mãi không thôi, nên nói thêm: “Nhanh lên một chút!” - Sau đó thẳng tay tắt điện thoại.
Chẳng bao lâu, Laptop của Hạ Quý Thần đã phát ra vài tiếng “đinh đong”, còn kèm theo các giọng nói: “Hạ tổng!”
Hạ Quý Thần nhìn Laptop, sắc mặt lạnh lùng “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa. Đầu ngón tay nhanh chóng chạm vào Touchpad, giống như đang nhìn tài liệu cuộc họp.
Có vẻ trôi qua chừng hai ba phút, anh lên tiếng: “Tối nay, chúng ta đem…”
Ngay sau đó, miệng anh liền đọc một chuỗi vấn đề cần thảo luận trong cuộc họp.
Mặc dù cách nhau một khoảng, nhưng Quý Ức vẫn nghe thấy trong Laptop của Hạ Quý Thần truyền tới tiếng thở dài vì kinh ngạc. Chắc hẳn do nội dung cuộc họp quá nhiều. Đêm nay cô đang phiền não vì mất ngủ nhưng tiếng thở dài của cô chỉ phát ra một nửa đã bị ánh mắt của Hạ Quý Thần nhìn vào Webcam Laptop chặn lại.
Hạ Quý Thần còn nói thêm về vài phương diện của vấn đề cần thảo luận trong cuộc họp rồi mới dừng lại, nhìn Webcam như ra hiệu mọi người chính thức họp.
Không chỉ các lãnh đạo công ty của anh đều thở dài kinh ngạc vì các vấn đề thảo luận trong cuộc họp lần này, mà ngay cả Quý Ức cũng cảm thấy thật vô nhân tính.
Thảo nào anh nói tối nay anh có chút công việc phải làm nên ở phòng khách… Hóa ra không phải gạt cô. Chỉ có điều, những nội dung cuộc họp anh vừa nói kia, không phải chỉ có một chút thôi sao? Hình như là rất nhiều thì phải, e rằng có thể thảo luận tới ngày hôm sau đấy…
Vừa suy nghĩ, Quý Ức vừa liếc nhìn qua chỗ Hạ Quý Thần đang ngồi. Hẳn là anh sợ tần suất âm thanh trong cuộc họp sẽ ồn ào ảnh hướng đến cô nên đeo tai nghe.
Dáng vẻ của anh khi họp vừa khắt khe lại vừa nghiêm túc. Khi thì nhìn Laptop khẽ gật đầu, khi thì cử động đôi môi, nói vài lời bằng giọng rất thấp.
Vì Hạ Quý Thần quá bận rộn tập trung vào công việc của mình, dáng vẻ giống như hoàn toàn không có thời gian chú ý đến cử chỉ của Quý Ức. Ngược lại làm cho tâm tình của Quý Ức vốn căng thẳng dần dần buông lỏng rất nhiều, ngay cả tư thế ngồi của cô cũng trở nên thoải mái hơn.
Không buồn ngủ, Quý Ức sợ xem Tivi sẽ ảnh hưởng Hạ Quý Thần. Lên ghế Sofa ngồi rồi tìm tư thế thoải mái bắt đầu nghịch điện thoại.
Cô xem lướt qua Weibo trước, sau đó theo thói quen vào Wechat.
"Anh Dư Quang" tối nay cũng không biết đang làm gì, đến bây giờ cũng vẫn chưa nhắn tin cho cô.
Quý Ức không nghĩ quá nhiều, dứt khoát ấn xuống bàn phím, chủ động nhắn tin cho Hạ Dư Quang: “Anh Dư Quang, anh đang làm gì vậy?”
Hạ Quý Thần đang họp thì cảm thấy trong túi rung lên, ấn đường anh hơi nhăn nhăn. Biết rằng đó là tin nhắn gửi tới số điện thoại của Hạ Dư Quang, anh theo bản năng liếc nhìn chỗ Quý Ức đang ngồi, quả nhiên thấy cô gái kia đang nghịch điện thoại.
Anh không vội móc điện thoại ra mà tiếp tục nhìn chằm chằm phó tổng đang đĩnh đạc nói trên màn hình thêm một lúc nữa, sau đó mới đưa tay vào trong túi.
Anh móc điện thoại ra, một bên thỉnh thoảng nhìn màn hình laptop, một bên liếc màn hình điện thoại. Sau khi anh nhìn thấy tin nhắn Quý Ức gửi tới, một tay ấn xuống màn hình, nhắn một tin trả lời: “Đang họp!”
Quý Ức đang xem lướt qua Weibo, lúc nhìn thấy thông báo của Wechat trên điện thoại, vội vàng mở ra xem.
Xem xong câu trả lời của “Hạ Dư Quang”, theo bản năng cô nhắn lại: “Trễ như vậy vẫn còn đang họp sao? Sao giống với Hạ Quý Thần vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
54 chương
73 chương
113 chương
70 chương
100 chương
11 chương
45 chương