Editor: Hồng Phan – VirgoBeta: Stuki^^ Những lời Lâm Nhã đang muốn nói ra khỏi miệng bỗng dưng liền biến mất không còn một chữ. Cái này, cái này rõ ràng là tiếng của Lâm Nhã. Nhưng mà Lâm Nhã mới vừa rõ ràng không có thừa nhận nói những lời này … Đồng dạng kinh ngạc còn có Bạc Hà cùng Đường Họa Họa. Trong hành lang rất an tĩnh, cho tới ngay sau đó truyền tới thanh âm của Quý Ức, phá lệ rõ ràng: “Làm sao vậy?” “Tôi, kinh nguyệt đến rồi...” Nghe thanh âm của Lâm Nhã vang lên lần nữa, mọi người rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía đồng hồ trên tay Quý Ức Thì ra, các cô cho tới nay, nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay này tưởng rằng chẳng qua là đồ trang sức, lại không nghĩ tới đây không phải là đồng hồ đeo tay bình thường, mà là có chức năng ghi âm. “... Tôi chính là mới vừa cảm thấy có cái gì không đúng, mới đi mua nước, kết quả quẹo đi phòng vệ sinh, phát hiện đến rồi, tháng này cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại nói trước thật nhiều ngày, tôi căn bản không có chuẩn bị, hơn nữa có thể nguyên nhân do tôi ngâm suối nước nóng nên số lượng hơi nhiều...” Thời điểm Lâm Nhã cùng Quý Ức nói những lời này, giọng điệu đè rất thấp, cho nên ghi âm âm thanh cũng rất thấp, mặc dù Quý Ức đã đem âm thanh mở lớn nhất rồi nhưng có vài chỗ nghe cũng không phải là rõ ràng, nhưng căn cứ vào lời nói lại đủ để cho mọi người biết âm thanh của Lâm Nhã trong đồng hồ đeo tay rốt cuộc biểu đạt cái gì. Sắc mặt của Lâm Nhã dần dần trở nên có chút tái nhợt, ánh mắt cô ta liếc qua, thỉnh thoảng hướng trên người Hạ Quý Thần đang đứng sau lưng Qúy Ức liếc một cái, cả người rõ ràng có chút đứng không vững. “... Siêu thị lại ở phòng tiếp đãi trong cái tòa nhà kia, cách suối nước nóng có điểm xa mà chúng ta cũng đang ở trên lầu, lại thống nhất ở lại một đêm nên tôi chỉ mang theo một cái quần, bởi như vậy một lần, tôi sợ trên quần áo sẽ bị dính, cho nên, tiểu Ức, cậu có thể giúp tôi đi mua băng vệ sinh không?” Trong hành lang bầu không khí bởi vì âm thanh của Lâm Nhã phát ra mà trong nháy mắt trở nên chút cứng ngắc. Bạc Hà cùng Đường Họa Họa một trước một sau nhìn về phía Lâm Nhã. Lâm Nhã mặt lúc thì trắng lúc thì đỏ, mím chặt môi, tay dùng sức nắm vạt áo, bộ dáng kia cực kỳ giống bị bắt ăn trộm tại chỗ. Ghi âm vẫn còn tiếp tục. Trong hành lang yên tĩnh có chút doạ người. “... Chờ chút nữa tôi chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, cho nên cô giúp tôi đưa đến trong phòng khách sạn đi…! Lại nghe Qúy Ức trả lời: “Ừ, tốt ” Lâm Nhã hậu tri hậu giác nhớ tới tiếp theo cô ta nói cái gì,cả người phảng phất giống như bị chạm điện mà giật mình, hướng phía Qúy Ức giương nanh múa vuốt mà nhào tới: “Đủ rồi! Dừng lại đi!” Lâm Nhã một mặt hét lên, một mặt cầm túi trên tay hướng về phía mặt của Qúy Ức đánh tới. Quý Ức không nghĩ tới Lâm Nhã lại đột nhiên ra tay, không phòng bị chút nào, căn bản không kịp trốn tránh. Thời điểm mắt thấy túi đồ sắp nện ở trên mặt mình, một cái tay có lực nắm cánh tay của cô, nhanh chóng đưa cả người cô kéo ra sau một cái. Túi đồ lướt qua đầu của Quý Ức, bay đến trên ván cửa, phát ra “Phanh” một vang lên thật lớn. Lòng Quý Ức vẫn còn sợ hãi, qua hai giây, mới tỉnh hồn lại. Là Hạ Quý Thần tại thời khắc mấu chốt, kéo cô ra. Cô nghĩ cũng không nghĩ ra Hạ Quý Thần tại sao phải làm như thế, theo bản năng lấy tay hất tay Hạ Qúy Thân ra, sau đó bước tới trước hai bước, đứng ở trước mặt của Lâm Nhã.