Lúc này, anh có nghe thấy lời của cô và Thiên Ca nói hay không đều không quan trọng, quan trọng là… sau khi anh nghe thấy lời Thiên Ca nói chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại còn đứng ra giúp cô xử lý Thiên Ca.
Cô không phải chưa từng thấy anh ta nói những lời cay độc. Trước đây cũng đã từng vì vậy mà rất hận anh nhưng cô thật không ngờ, lại có một ngày, anh lại dùng những lời cay độc đó để che chở cô.
Quý Ức cảm nhận rõ được lồng ngực mình đang đập “thình thịch thình thịch” đập càng lúc càng nhanh.
Cô không thể dời ánh mắt của mình ra khỏi người Hạ Quý Thần.
Động tác của phục vụ rất nhanh, chỉ chốc lát đã thu dọn xong đống thuốc dinh dưỡng trên mặt đất và cầm trong tay.
Phục vụ vừa mới mở miệng nói: “Tiên sinh, tiểu thư, tạm biệt!”, còn chưa kịp xoay người rời đi đã nghe thấy tiếng của Hạ Quý Thần vang lên: “Đợi đã!”
Người phục vụ đứng lại, nhìn về phía Hạ Quý Thần: “Tiên sinh, xin hỏi ngài còn cần hỗ trợ gì không?
Hạ Quý Thần lạnh nhạt xoay người, liếc nhìn về phía giường của Quý Ức, nhìn chằm chằm một góc mép giường mấy giây rồi giơ ngón tay lên, chỉ về phía góc giường ấy: “Thay drap trải giường luôn đi, vừa mới bị "rác rưởi" chạm qua, bẩn quá!”
Quý Ức nghe đến đó, mới chợt hiểu ra chỗ trên giường mà Hạ Quý Thần nhìn chằm chằm là chỗ Thiên Ca đã ngồi qua…
Vậy là ngay từ đầu Hạ Quý Thần đã đứng ở ngoài cửa phòng khách sạn?
Cũng có thể nói là anh đã biết mảnh dao nhỏ kia là do cô đặt?
Anh ta biết rõ chân tướng nhưng tại sao vẫn giúp cô đối phó với Thiên Ca?
Trong lòng của Quý Ức vốn đã rất hỗn loạn, bây giờ lại càng loạn hơn.
Người phục vụ nghe Hạ Quý Thần nói xong liền nhanh chóng xách thuốc dinh dưỡng trong tay ra khỏi phòng, đặt ở hành lang, rồi quay lại phòng, nhanh chóng tháo drap giường ra.
Phục vụ ôm drap trải giường trên tay, chuẩn bị rời khỏi để đi lấy bộ mới tới thay. Kết quả hắn vừa đi tới cửa phòng, Hạ Quý Thần giống như vừa nhớ ra cái gì đó, lại lên tiếng kêu phục vụ quay lại: “Còn có thảm trải nền trong phòng này nữa, cũng thay mới luôn đi, vừa rồi cũng mới bị "rác rưởi" đạp lên.”
Hạ Quý Thần vừa nói vừa bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại lúc mình đứng ở cửa, đã chứng kiến Thiên Ca đi qua những nơi nào, sau đó liền đưa tay chỉ về một chỗ trên sàn nhà, nói tiếp: “… Sàn nhà này "rác rưởi" cũng đã đi qua, lát nữa cũng phải lau kỹ lại…”
Dừng một chút, Hạ Quý Thần lại bổ sung: “… A! Không phải, phải dùng nước khử trùng để lau, tránh cho mấy loại vi khuẩn vi-rút gì đó trên người "rác rưởi" bám lại.”
Hạ Quý Thần vừa mở miệng đã coi Thiên Ca như rác rưởi, đã vậy còn giống như đánh trống khua chiêng (*) sai bảo phục vụ phòng dọn đi dọn lại rất nhiều lần trong phòng Quý Ức, dáng vẻ đó quả thật đã coi Thiên Ca như là một sinh vật gì đó rất đáng sợ!
Thiên Ca đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh hẳn, cô dùng sức cắn môi dưới, mắt cô ửng đỏ, cô giống như không thể nhịn thêm chút nào nữa, liền lên tiếng: “Hạ đạo diễn…”
Hạ Quý Thần nghe thấy tiếng của Thiên Ca, liền liếc cô ta một cái, nhìn thấy bộ dạng giống như sắp khóc của cô ta nhưng trên mặt không hề toát ra một chút thương hoa tiếc ngọc gì, cũng không có ý định dừng lại. Anh chỉ đứng đó vừa nhớ lại xem mình có bỏ sót cái gì không vừa sai bảo phục vụ phòng: “… Còn nữa, cho người đem máy lọc không khí qua đây, khử mùi "rác rưởi" lưu lại trong phòng này đi!”
Có thể là do quá khó chịu, mắt Thiên Ca ướt đẫm.
Hạ Quý Thần lại giống như cố ý, bổ sung thêm một câu: “… Còn có cánh cửa đó nữa, vừa mới bị "rác rưởi" gõ qua, cũng dùng nước khử trùng lau một lần cho tôi! Không đúng, phải lau mười lần để giảm bớt mấy dấu tay dơ bẩn trong phòng này.”
***
(*) Đánh trống khua chiêng: làm ẫm ĩ để phô trương.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
18 chương
18 chương
95 chương
27 chương
88 chương