Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Chị hộ tá nói là vào ngày 18 hàng tháng người đàn ông kia sẽ đến đây, nếu cô muốn biết người đó là ai thì rất đơn giản, chỉ cần chờ đến ngày 18 tháng sau là được.
Kể từ hôm đó, thời gian cũng đã trôi qua được một tháng, hôm nào cô cũng ngồi đếm ngày, mong mong ngóng ngóng suốt 30 ngày, cuối cùng ngày 18 của tháng tiếp theo cũng đến.
Nhưng tiếc là, cô đợi từ sáng sớm đến đêm khuya cũng không có thấy bóng dáng người đàn ông mà chị hộ tá nói …..
Hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, tâm tình của Qúy Ức vì thế mà u ám vô cùng.
Chị hộ tá nhìn thấy cô thật lòng muốn biết người đàn ông mỗi tháng đều đúng giờ xuất hiện ở bên người cô trong lúc cô hôn mê là ai cho nên cũng an ủi cô rất nhiệt tình. Có hôm ngồi ăn cơm, chị ấy còn nói với cô là người đàn ông kia trong lúc cô hôn mê, khi nào cũng đến thăm cô, vậy sau khi cô tỉnh lại thì nhất định hắn ta sẽ lại đến, chẳng qua lần này có khi là do hắn bận chuyện gì đó nên mới không đến được thôi, trong tay cô vẫn đang giữ một mảnh của miếng ngọc, chỉ cần cô còn giữ lại miếng ngọc nhỏ đó thì cũng sẽ có ngày cô tìm được hắn ….
Cô biết chị hộ tá là đang thật lòng muốn giúp cô, mà lời chị ấy nói cô cũng thấy có lý, cho nên cô cảm thấy miếng ngọc nhỏ ấy rất đáng được giữ gìn, liền mang theo bên người không rời.
Khi đó thân thể của cô cũng đã hồi phục được tám chín phần, có thể xuất viện rồi, vì vậy cô cũng không chờ đến ngày 18 của tháng tiếp theo nữa mà dứt khoát trở về nhà.
Mãi một thời gian dài sau đó, cô vẫn luôn suy nghĩ xem chủ nhân của miếng ngọc là người như thế nào, nhưng thế giới lại rộng lớn như vậy, cô cũng không hiểu biết chút gì về hắn, chỉ dựa vào một miếng ngọc nhỏ kia thì cô căn bản không thể nào tìm được hắn, cho nên cô vẫn luôn ôm tâm tư chờ đợi với chủ nhân của miếng ngọc.
Có rất nhiều lần, cô cầm lấy miếng ngọc nhỏ kia rồi ngồi suy nghĩ, có lẽ cả đời này cô với chủ chân của miếng ngọc cũng không thể quen biết.
Những lúc như thế, đáy lòng của cô sẽ tràn đầy mất mát.
Trên thế giới này, kể từ sau khi cô xảy ra biến cố, ngoại trừ cha mẹ có quan hệ huyết thống ra thì chủ nhân của miếng ngọc nhỏ này là người duy nhất không quên cô, cho nên cô thật sự rất muốn biết người đó là ai.
Nhưng thời gian cứ trôi đi, cô trước sau như một, vẫn không thể tìm ra manh mối liên quan đến người đàn ông kia, lúc cô nghĩ rằng cả đời mình sẽ không bao giờ biết được chủ nhân của miếng ngọc nhỏ kia là ai thì một nửa của khối ngọc hoàn chỉnh lại xuất hiện trước mặt cô …..
Nghĩ đến đây, Qúy Ức nhẹ nhàng chớp chớp mắt, bởi vì nhìn chằm chằm ánh sáng ngoài cửa sổ trong thời gian dài cho nên hốc mắt của cô đã có ít nước đọng lại. Qúy Ức cúi đầu, nhìn chiếc điện thoại di động mà cô vẫn luôn nắm chặt trong tay kể từ khi nhớ lại chuyện cũ.
WeChat có thông báo.
Quý Ức nhấp vào xem, là hai cái tin nhắn trả lời của “Hạ Dư Quang”:
“Là của anh”.
“Nhất thời không chú ý, quên mất”.
Buổi chiều ngày hôm qua cũng có người dọn dẹp phòng, nhưng nhân viên tạp vụ lại không phát hiện được miếng ngọc này, lúc sau trong phòng cũng chỉ có cô và “Hạ Dư Quang”, nếu ngọc không phải của cô thì chỉ có thể là của anh ấy, sự thật này đã được cô xác nhận từ đầu, nhưng khi cô nhìn thấy câu trả lời của “Hạ Dư Quang”, đầu ngón tay vẫn nắm chặt di động hơn một chút.
Một lúc sau Qúy Ức mới gõ gõ mấy chữ: “Anh Dư Quang, anh xuống máy bay rồi?”.
Tin nhắn của “Hạ Dư Quang” là mười phút trước, bây giờ chắc anh ấy vẫn đang còn ở sân bay, qua một lúc lâu, Qúy Ức mới nhận được tin nhắn trả lời lại của “Hạ Dư Quang”: “Ừ, vừa mới lên xe”.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
54 chương
73 chương
113 chương
70 chương
100 chương
11 chương
45 chương