Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Cô tiếp tục đứng ở bờ sông ngây ngốc hồi lâu, sau đó mới đứng lên, di dọc theo bậc thang bằng đá, hướng về con đường phía trước.
Cô chung quy vẫn là bị những lời mà Lâm Nhã nói làm ảnh hưởng rồi, cho nên mới không có chú ý mà vấp phải cục đá dưới chân, cả người liền té lăn quay trên mặt đất.
Đau đớn khiến Qúy Ức lập tức thanh tỉnh.
Cô chật vật nằm mặt đất một lát, đợi đến khi đau đớn hơi hơi giảm một chút thì mới miễn cưỡng đứng lên, lúc cô nâng chân lên để bước đi thì mới phát hiện cổ chân vô cùng đau đớn.
Cô vội vàng mở đèn trong điện thoại di động lên, khom người kiểm tra cổ chân, không nghĩ tới chỗ cổ chân bị đau đã sưng đỏ cả lên.
Nguyên lai vừa nãy lúc cô bị té, cổ chân đã bị thương.
Chỗ cô đang đứng cách khách sạn cô thuê cũng không tính là xa, đi bộ về cũng chỉ mất có mười phút.
Nhưng mỗi khi cô bước một bước thì cổ chân liền đau thêm một chút, chuyện đi bộ về khách sạn dường như không có khả thi cho lắm, cho nên Qúy Ức liền dựa vào một cái cây, sau đó lấy điện thoại ra để gọi xe.
Đợi đến khi cô mở phần mềm gọi xe ra, lúc này lại mới phát hiện xung quanh không có lấy một chiếc xe, bây giờ mới hậu tri hậu giác nghĩ tới, trong thị trấn cổ cấm xe đi vào.
Cha mẹ ở Hải Nam, mà cô thì ở tận Lệ Giang, cơ bản là trời đất xa lạ, ở đây cô cũng không có bạn bè cho nên khả năng nhờ vả là không có, bây giờ cũng không giống như ban ngày, nhiều người thì cô mới xin giúp đỡ được. Qúy Ức trầm tư một lát, cất điện thoại đi, sau đó cô cắn răng chịu đau, đi về phía khách sạn.
Mới đầu thì Qúy Ức còn có thể ráng một chút, bước từng bước từng bước nhỏ, nhưng cô càng bước nhiều thì cổ chân càng ngày càng đau, giống như đã đau tới tận xương. Một lúc sau, cái chân bị thương chỉ cần chạm xuống đất, cô sẽ đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, cả người cũng run lập cập.
Thật sự là không thể đi nổi nữa, lúc này Qúy Ức cũng không rảnh mà để ý chuyện bậc thang ven đường có bao nhiêu dơ, liền trực tiếp ngồi xuống.
Đêm đã khuya, trên con đường này, trừ bỏ đèn đường thì chỉ còn một mình cô.
Chỗ đau ở cổ chân, còn từng đợt từng đợt đánh úp lại.
Đáy lòng Qúy Ức bỗng nhiên hiện lên nhiều ủy khuất, khóe mắt cô hơi cay cay, nhịn không được liền đem mặt chôn ở trên đầu gối.
Cô không biết mình duy trì tư thế ngây người trong bao lâu, thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì cô mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình di động.
Màn hình nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, nhưng ba chữ “Hạ Dư Quang” vẫn hiện lên rõ ràng.
Quý Ức nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn đầu ngón tay ra, ấn nút nghe.
Bởi vì Hạ Dư Quang sẽ không nói, cho nên trong điện thoại là một hồi an tĩnh.
Quý Ức cũng im lặng một lúc mới mở miệng, nhưng cho dù cô đã cực lực áp chế cảm xúc thì lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói vẫn cứ run rẩy: “Anh Dư Quang, anh tìm em có chuyện gì sao?”.
Ở đầu dây bên kia, không khí trầm mặc ước chừng bốn năm giây thì điện thoại bị ngắt.
Điện thoại vang lên tiếng “Tút tút tút”, Qúy Ức còn chưa có kịp định thần lại thì di động đã vang lên tiếng “ting ting”, là tin nhắn của “Hạ Dư Quang”: “Mãn Mãn, xảy ra chuyện gì sao?”.
Qúy Ức biết, anh Dư Quang khẳng định đã nghe ra giọng cô có chỗ không thích hợp cho nên mới có thể hỏi như vậy.
Quý Ức nắm chặt di động, cô bỏ qua chuyện của Lâm Nhã, tránh nặng tìm nhẹ trả lời lại: “Không có chuyện gì, em chỉ không cẩn thận bị trật chân”.
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Qúy Ức chuyển câu hỏi vừa nãy cô đã hỏi Hạ Dư Quang trong điện thoại thành tin nhắn, tiếp tục gửi đi: “Anh Dư Quang, anh tìm em có chuyện gì sao?”.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
54 chương
73 chương
113 chương
70 chương
100 chương
11 chương
45 chương