Editor: Hồng Phan – Virgo Beta: Stuki^^ Lỡ không phải anh Dư Quang viết thì sao? Quý Ức vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm dòng chữ, mỗi một chữ đều nghiêm túc nhìn một lần, lúc nhìn đến chữ “cả đời”, cô liền xác định đây là chữ của “Hạ Dư Quang”. Thời niên thiếu, có một đoạn thời gian rất dài, sách giáo khoa của cô bị anh Dư Quang khoanh tròn đầy trọng điểm. Một vài chữ cái theo thói quen của anh ấy, cô vẫn nhớ rất rõ ràng, giống như từ “cả đời” này, ba nét hoành ở giữa, lúc nào anh ấy cũng viết thiếu một nét hoành (Nét thiếu là dựa theo tiếng trung quốc nha mọi người, nên cái này mình để nguyên). Từ lúc gặp lại “Hạ Dư Quang” đến giờ, những chuyện phát sinh giữa cô và anh ấy lại bắt đầu xẹt qua trong đầu cô, giống như một thước phim quay chậm. Anh ấy nghe thấy cô muốn đi xem mắt, liền đưa ra yêu cầu kết hôn với cô. Mỗi lần anh ấy tới Bắc Kinh đều mời cô đi ăn cơm. Trong lúc quay phim “Vương thành”, cô sốt cao, anh ấy liền xuất hiện ở bên cạnh cô, đau lòng che chở cho cô, lau nước mắt cho cô, ôm cô, nấu ăn cho cô, thậm chí vừa rồi còn nói tin tưởng cô. Còn có tấm ảnh trong tay của cô …. Đầu ngón tay cầm tấm ảnh không nhịn được tăng thêm lực. Nếu không có tấm ảnh này, cô tuyệt đối không dám suy đoán lung tung, nhưng sự thật lại bày ngay trước mặt, làm cô không thể không nghĩ rằng, anh Dư Quang thích cô? Ảnh này chụp lúc cô còn niên thiếu, có phải muốn biểu đạt rằng, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn lén lút giữ gìn ảnh chụp của cô? Chẳng lẽ, chẳng lẽ lúc thời niên thiếu, có một khoảng thời gian cô thầm thích anh ấy, lúc đó anh ấy lại cũng giống cô, thích cô? Ý nghĩ này vừa nảy lên trong lòng, Qúy Ức lại mơ hồ cảm nhận được bốn năm trước cô vì Hạ Qúy Thần mà chết tâm, trong một phút này lại hồi sinh trở lại. Hoặc có thể nói là, cảm giác rung động này so với năm đó, càng mãnh liệt hơn. Giống như tro tàn cháy lại, tim cô một lần nữa vì một người mà nhảy lên. Kỳ quái a, Hạ Dư Quang vì sao lại cho cô cảm giác trước sau khác biệt lớn như vậy. Quý Ức cầm ảnh chụp, ngồi xổm trên mặt đất ngây người thật lâu, thẳng đến khi hai chân tê dại thì mới kéo suy nghĩ của cô quay trở về. Cô giả vờ như không nhìn thấy tấm ảnh, đem tấm ảnh đặt lại vị trí ban đầu, sau đó đứng dậy bưng khay cơm ra khỏi thư phòng. Đồ ăn đã lạnh, cô nói dì giúp việc hâm nóng lại. Lúc rời khỏi thư phòng, sắc mặt của “Hạ Dư Quang” rất khó coi, Qúy Ức không yên tâm nên liền đi về phía phòng ngủ của “Hạ Dư Quang”, cô đứng ở trước cửa, vừa mới chuẩn bị vươn tay gõ cửa, bỗng nhiên lại nhớ tới bốn năm trước, chính mình cùng Hạ Qúy Thần từng có *** duyên. Cô đã không còn là Qúy Ức lúc trước, có thể không cần kiêng nể gì mà thích Hạ Dư Quang. Tại đêm bốn năm trước, cô đã khẳng định mình cùng anh ấy không thể có tương lai …. Cô sở dĩ kết hôn giả cùng Hạ Dư Quang chẳng qua là vì cô xác định mình không còn tình cảm thời niên thiếu với anh ấy, nhưng hiện tại, mọi chuyện dường như đã thay đổi … Tâm Qúy Ức lập tức lạnh xuống. Cô chần chờ một lát, cuối cùng vẫn đem tay thu trở về, không gõ cửa nữa mà xoay người đi về phòng ngủ của mình. Cô nhanh chóng thu dọn một chút đồ vật, sau đó dặn dò dì giúp việc chờ Hạ Dư Quang tỉnh lại, cho anh ấy ăn chút gì đó, rồi nói ở trường học của cô có chút việc cần phải trở về, liền mang giày vào, rời khỏi nhà.