Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Tin tưởng …..
Sau khi bị một người hiểu lầm sâu sắc, lại có người đứng ra nói tin tưởng mình, loại cảm giác ấm áp như thế này thật không thể nói thành lời.
Buổi tối hôm trước, Hạ Qúy Thần nhục nhã cô như vậy, cô cũng chỉ biết liều mạng giữ ở trong lòng, một mình chịu đựng, cô chưa từng nghĩ sẽ đem những ủy khuất của mình nói cho ai nghe, nhưng vào giờ phút này, “Hạ Dư Quang” chỉ nói một tiếng “tin tưởng” lại dễ như trở bàn tay đem vỏ bọc bên ngoài của cô tháo xuống, khiến đáy lòng cô tan chảy.
Cô nhìn khuôn mặt ôn nhuận tinh xảo của “Hạ Dư Quang”, hốc mắt bắt đầu có chút phiếm hồng, cô sợ mình sẽ không khống chế được mà rơi nước mắt nên liền rũ nhanh lông mi xuống.
“Mãn Mãn, bị ủy khuất, em có thể nói với anh, mặc kệ như thế nào anh cũng sẽ ở cạnh em, làm bạn với em”. Yết hầu của Hạ Qúy Thần giống như bị cái gì đó chặn lại, khiến hắn có chút nghẹn, phí sức lực rất lớn mới có thể gõ ra một hàng chữ trên màn hình.
Hạ Qúy Thần đưa điện thoại đẩy tới trước mặt Qúy Ức.
Đầu Qúy Ức hơi hơi nâng lên một chút, tầm mắt nhìn về phía màn hình điện thoại.
Một câu nói rất đơn giản nhưng lại khiến cô nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó hắn nhìn thấy đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng run rẩy.
Hạ Qúy Thần biết cô đã đọc xong những lời này, hắn không tiếp tục gõ chữ nữa mà thu hồi điện thoại về.
Thời niên thiếu, mỗi khi cô gặp chuyện phiền toái đều tìm anh Dư Quang rồi nói hết cho anh ấy, không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh ấy vẫn còn nguyện ý nghe cô than thở …..
Một trận rung động mãnh liệt thổi vào trong lòng Qúy Ức.
Một cái chớp mắt hiện tại, lại giống như nghịch chuyển về những năm tháng tươi đẹp trước đây, cô không hề nghĩ ngợi quá nhiều, liền giống như thời niên thiếu, tố khổ với “Hạ Dư Quang”: “Anh Dư Quang, em không phải loại phụ nữ như trong miệng Hạ Qúy Thần nói, không phải nhìn thấy “Tam thiên si” xảy ra chuyện phải ngừng quay, liền đi tìm Lâm Chính Ích để kiếm một đường lui ….”.
Những lời này là cô vốn muốn nói với Hạ Qúy Thần lúc ở khách sạn Bốn Mùa, nhưng bộ dạng kia của hắn, trong nháy mắt làm cô không có ý nghĩ muốn giải thích.
Hoặc cũng có thể nói, một khắc kia, cô có chút nản lòng thoái chí.
Người ta nếu như tin cô thì cần gì yêu cầu cô giải thích? Còn nếu như người ta không tin cô thì cô có giải thích nhiều cũng có tác dụng gì?
Quý Ức tạm dừng một lát, sau đó mới lại nhỏ giọng mở miệng nói: “ …. Em tìm Lâm Chính Ích, là bởi vì em chỉ có thể tìm ông ta, ở trong giới giải trí này, em không quen biết mấy người có tiền, cho dù có quen biết bọn họ cũng chưa chắc chịu giúp em khuyên bảo Lâm Chính Ích đầu tư lại, em có phương pháp khác có thể khiến cho ông ta đáp ứng”.
Tuy cô chưa nói phương pháp khác là phương pháp gì nhưng do tối hôm qua hắn đã nghe lén bút ghi âm của cô nên biết rõ phương pháp của cô là gì.
“Việc này vốn dĩ không có liên quan tới em, em chỉ là cảm thấy hắn vì giúp em nên mới gặp phiền toái, lòng em hơi băn khoăn nên em mới nghĩ cách giúp hắn, nhưng em lại không nghĩ tới, hắn vừa xuất hiện, hỏi cũng không hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền nhận định em là loại phụ nữ như vậy …..”.
Cho dù sự tình đã qua đi hai ngày, nhưng khi nhắc lại, đáy lòng của Qúy Ức vẫn ủy khuất vô cùng.
Đại khái là cô kể chuyện quá nhập tâm nên không có chú ý tới Hạ Qúy Thần, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt.
Cô nói chuyện rất suôn sẻ từ đầu đến cuối, cho nên lời tiếp theo cũng rất tự nhiên, nhỏ giọng oán trách một câu: “……… Hắn căn bản không biết em vì đổi lấy cơ hội ở chung một chỗ với Lâm Chính Ích mà phải uống rất nhiều rượu”.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
54 chương
73 chương
113 chương
70 chương
100 chương
11 chương
45 chương