Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Nhưng mà hắn phải làm cái gì bây giờ?
Một giây trước Hạ Qúy Thần còn đang vắt hết óc để suy nghĩ xem mình nên làm cái gì, thì giây tiếp theo liền nhìn thấy chiếc xe của mình, hắn không hề nghĩ ngợi liền mở cửa xe ra rồi ngồi vào, sau đó dẫm chân ga lái xe rời khỏi bãi đỗ xe dưới tầng hầm, ra đến đường lớn, Hạ Qúy Thần cứ đi lang thang vòng quanh trong thành phố mà không có mục tiêu.
Hắn không biết rốt cuộc chính mình đang ở trên đường nào, cũng không biết tốc độ lái xe của mình nhanh hay chậm, hắn chỉ biết khi nào đèn đỏ thì hắn dừng, đèn xanh thì hắn lại đi. Hắn giống y như con rối không có suy nghĩ, thẳng đến khi xe hết xăng mà ngừng lại, hắn cũng chưa có phản ứng gì, chỉ liều mạng dẫm chân ga, dẫm đến khi lòng bàn chân phát đau thì hắn mới nhăn nhăn mày, lúc này hắn mới thoáng thanh tỉnh một chút, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, nguyên lai là xe hết xăng a …
Buổi chiều hắn vừa mới đổ xăng xong … Hạ Qúy Thần vừa nghĩ vừa chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài bóng đêm đã mênh mang, sâu đến cực hạn.
Hắn lúc này mới hậu tri hậu giác vội vàng xem thời gian trên xe, vậy mà đã đến 12 giờ khuya rồi.
Hắn thế mà lái xe một mình vòng quanh trong thành phố Bắc Kinh gần 3 tiếng đồng hồ.
Hắn nâng tay lên, xoa xoa ấn đường phiếm đau vì lái xe trong thời gian dài, sau đó sờ soạng điếu thuốc trong túi, cắn ở trong miệng rồi châm lửa, nhưng hắn không có hút mà kẹp ở đầu ngón tay, tùy ý để cho điếu thuốc cháy.
Cửa sổ xe đóng chặt, mùi thuốc lá nhanh chóng tràn ngập xung quanh người Hạ Qúy Thần khiến cảm xúc của hắn đang căng chặt liền thả lỏng hơn rất nhiều, lúc này hắn mới tìm điện thoại rồi gọi cho công ty bảo hiểm, nói họ phái người tới kéo xe hắn đi.
Cắt đứt điện thoại, Hạ Qúy Thần gối tay sau ót, sau đó nằm ở trong xe, tiếp tục nhìn trời đêm mênh mông bên ngoài cửa sổ, bắt đầu đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Một hộp thuốc bị hắn đốt chỉ còn lại một điếu thuốc, hắn vươn tay tới ghế điều khiển phụ lấy điện thoại di động rồi giơ lên trước mặt.
WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Hắn mở ra đọc, tất cả tin nhắn đều là của Đường Họa Họa, nhắn cho hắn lúc một giờ trước.
“Hạ học trưởng, buổi sáng hôm nay sau khi Qúy Ức rời giường liền rời khỏi trường học, sau đó đến bây giờ cũng chưa có trở lại phòng để ngủ”.
“Em gọi điện thoại cho cậu ấy cậu ấy cũng không có nghe, lúc 10 giờ đêm mẹ cậu ấy tìm cậu ấy, mẹ cậu ấy gọi tới điện thoại bàn trong phòng ký túc xá nói là di động của cậu ấy không có ai nhận hết, em sợ mẹ cậu ấy nghĩ nhiều nên liền tìm một cái cớ lung tung để qua loa lấy lệ cho xong”.
Cô bị hắn đem tới khách sạn Bốn mùa, quần áo còn bị hắn xé rách, hiện tại còn chưa có về phòng ngủ thì chắc vẫn đang còn ở khách sạn đi …
Hạ Qúy Thần không trả lời Đường Họa Họa, trực tiếp mở diễn đàn của công ty trong WeChat ra xem.
Sắc trời đã tối, bên trong đã không còn ai nói chuyện phiếm nữa, nhưng nếu lướt lên trên thì như vẫn cũ, có thể nhìn thấy vài nhân viên trong công ty bàn tán về Qúy Ức …
Hắn luôn là như vậy, mặc kệ cô chọc hắn khó chịu thế nào, phẫn nộ ra sao, cho dù hắn bực bội hận không thể giết chết cô nhưng hắn vẫn không có cách nào chịu đựng được chuyện người khác chỉ trích cô.
Giống như mấy năm nay, hắn biết rõ trong lòng cô không có hắn nhưng hắn vẫn cố chấp yêu cô.
Hắn đại khái chính là một người nhìn như bất động thanh sắc, kỳ thật lại rất điên cuồng. Hắn yêu thích cô bao lâu nay nhưng vẫn chưa nhìn thấy chút hy vọng nào, cho nên cô khi nào cô cũng chỉ cần một đao liền có thể đâm đến chỗ sâu nhất trong lòng hắn, lúc nào cũng khiến hắn mất lý trí dễ như trở bàn tay.
*Bất động thanh sắc: Tỉnh bơ, không biến sắc
Giống như là đêm nay, nhìn những video đó, nhìn thấy cô đi ra từ phòng nghỉ của Lâm Chính Ích, nghe cô nói những lời đó … Hắn liền mất khống chế.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
54 chương
73 chương
113 chương
70 chương
100 chương
11 chương
45 chương