Trong tay Trang Thừa xách một túi bánh bao thịt cùng một ly sữa đậu nành lên lầu, không ngờ phát hiện cửa phòng Lâm Diễn không có đóng. Anh nhíu mày, trộm ghé sao?! Thế là nhanh chóng trở về phòng để sữa đậu nành bánh bao xuống, thuận tay tìm một cây “vũ khí” — kỳ thực chính là tìm cây vợt cầu lông =_,= Dao phay không dám xách, anh sợ không cẩn thận một cái là sẽ ngộ thương. Trang Thừa mỗi tay cầm một cây vợt cẩn thận nhón chân tiến vào phòng Lâm Diễn, kỳ thực hiện giờ anh chỉ thiếu một quả cầu nữa là có thể trái phải bắt đầu tự mình đánh cầu chơi luôn. Trong phòng xem như gọn gàng ngăn nắp, không giống bộ dạng bị trộm lật tung loạn thất bát tao. ——- xem ra tên trộm này còn rất có tố chất. Trang Thừa thầm nghĩ. Trên ghế sa lon toàn bộ chìa khóa di động ví tiền đều nhét cùng một chỗ, máy tính xách tay còn yên ả đặt trong bao laptop. Trang Thừa lúc này mới thở phào một hơi, không có trộm a. Vậy hẳn là Lâm Diễn trở về rồi. Trang Thừa vươn tay đẩy cửa phòng của Lâm Diễn, nhìn thấy cậu bình an vô sự nằm trên giường ngủ khò khò cũng yên lòng hơn. Nhóc con này, chắc mệt chết rồi. Kỳ thực Trang Thừa năm nay 22, sắp tốt nghiệp đại học. Còn Lâm Diễn mới có 19, bởi vì come out quá sớm cho nên xích mích với gia đình tự mình ra ngoài đi làm. Cũng may Lâm Diễn xác thực là có một tài nghệ riêng, công ti kiến trúc xem tác phẩm của cậu cảm thấy rất hài lòng, dù sao cậu cũng đã thành niên rồi, đây cũng không tính là thuê lao động trẻ em. Thế là một trang hợp đồng nhất thức tam phân*được ký kết. [*nhất thức tam phân: ý chỉ các bản hợp đồng có nội dung tương tự nhau, mỗi bên ký kết giữ một bản] Đắp kỹ chăn cho Lâm Diễn, Trang Thừa nhẹ nhàng rút lui ra ngoài, đóng kín cửa, trở về nhà mình bắt đầu bận rộn. Trang Thừa ngồi trên cái ghế nhỏ trong nhà bếp, có hơi chút bất đắc dĩ nâng má nhìn nồi cháo đang nấu trước mắt. Rõ ràng ở trường trong mắt mọi người mình chính là loại hình thiếu gia lạnh lùng, sao mỗi khi đối mặt Lâm Diễn mình lại biến thành nhân thê ôn nhu thế này? Trang Thừa bị ý nghĩ của mình dọa sợ hết hồn, nhanh chóng vẫy rơi ý niệm này. Cứ đùa, mặc dù anh cong nhưng mà không thích bẻ cong trai thẳng đâu, có điều… tròng mắt Trang Thừa đảo một vòng, nếu như đối tượng bẻ cong là Lâm Diễn mà nói, anh lại không ngại đâu (*/ω*) Khi Lâm Diễn tỉnh lại phát hiện trên bàn phòng khách nhà mình đặt một túi bánh bao cùng một ly sữa đậu nành, mặc dù đã sớm lạnh ngắt rồi. Bên dưới bánh bao có chèn một tờ giấy, trên giấy là nét chữ rồng bay phượng múa của Trang Thừa: Tỉnh dậy thì bỏ bánh bao với sữa đậu nành vào lò vi ba hâm nóng, cửa tôi đóng giúp em rồi, thật là, cũng không sợ trộm vào. Chóp mũi Lâm Diễn nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, bất quá vẫn nín lại được. Hứ, đừng tưởng làm như vậy là có thể khiến tui khóc, mặc dù anh là người đầu tiên tốt với tui như vậy, chiếu cố tui, quan tâm tui như vậy. Lâm Diễn bắt đầu không được tự nhiên ngạo kiều, trong lòng thầm nghĩ, khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên. Đặt bánh bao và sữa đậu nành vào lò vi ba gia nhiệt, sau khi bình tĩnh lại Lâm Diễn đặt mông ngồi trên sa lon: “A—-! Thánh thần ơi đây là vợt cầu lông của ai a!” Trang Thừa ở bên này nghe tiếng hét thảm của Lâm Diễn, mặt mày 囧. Tiêu rồi, anh quên xách vũ khí về rồi. Lâm Diễn bên này đang chuẩn bị ném vợt cầu lông cho Trang Thừa, di động ở một bên lại reo lên, nhìn nhìn hiển thị người gọi, Lâm Diễn lập tức tiếp điện thoại sau nó giơ điện thoại ra xa nửa thước: “Lâm Diễn!!! Má ơi poster đâu??!!!Tên Thừa Tướng khanh hóa kia đều giao âm hết rồi, cậu cái tên gia hỏa này sao còn chưa giải quyết!!!!” Cậu còn chưa kịp nói gì, thanh âm bên kia điện thoại lại tiếp tục truyền tới: “Thánh thần ơi!!! Cái kịch này tới hôm nay có thể xem như hố trọn một năm rồi!!!! Cậu, hiện giờ, ngay lập tức, liền tức khắc, đi vẽ cho lão nương!!!!!!!” Sao đó bộp một tiếng, cúp điện thoại luôn. Trang Thừa đứng ở cửa đang do dự có nên gõ cửa hay không, vừa rồi hình như anh nghe thấy: “Tên Thừa Tướng khanh hóa”?! Đấy là đang nói anh sao!!! Lúc này cửa xoát một cái đẩy ra, Trang Thừa bình tĩnh mở miệng: “Tôi quên mang vợt cầu lông về.”